ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 393

Trong suy nghĩ của đại đa số thuộc hạ của Hàn Duệ, thì việc ra đi bất

ngờ của Phương Thần vẫn là một câu đố chưa có lời giải đáp. Bất cứ ai
cũng có thể nhìn thấy sự hợp nhau rất rõ giữa Phương Thần và Hàn Duệ,
nhưng rồi cô đã lặng lẽ ra đi mà không hề báo trước.

Nhưng chẳng có ai dám hỏi han nội tình. Bởi vì thời gian gần đây trạng

thái tinh thần của Hàn Duệ không được tốt. Mọi người đều thông minh, nên
trong giai đoạn không bình thường này, ai cũng lựa chọn việc ngậm chặt
miệng lại, thậm chí đến nửa phút tò mò dò hỏi cũng không dám để lộ ra.

Sau khi trở về, tất nhiên là A Thiên không nói lại nguyên văn lời của

Phương Thần. Cậu chỉ thừa nhận hành động bám theo đuôi để bảo vệ của
mình đã bị Phương Thần phát giác ra, còn nội dung câu chuyện giữa hai
người sau đó thì cậu cân nhắc một hồi rồi lựa chọn những ý chính và ôn hòa
nhất nói lại với Hàn Duệ.

Một tay Hàn Duệ cầm ly rượu, nghe với vẻ không mấy chú tâm, không

tỏ ra ngạc nhiên cũng như bực bội, ngay cả chau mày cũng không, sau cùng
chỉ hỏi bằng giọng lãnh đạm: “Chỉ thế thôi à?”.

“Đúng, sau đó thì chị ấy bảo em về”, trong lòng A Thiên không khỏi

thấy hồi hộp, lo lắng, đúng như lời của Phương Thần, cậu là người không
giỏi nói dối.

Người đàn ông ngồi chìm trong chiếc salon bọc nhung màu đen trông có

vẻ thanh tú, nhưng hơi mệt mỏi, vắt hai chân vào nhau, ánh sáng mờ nhạt
của chiếc đèn soi vào ly rượu, phản chiếu lên gò má của anh, tạo thành
bóng đen lúc mờ lúc tỏ hai bên sống mũi. Anh vẫn giữ đôi mắt trong trạng
thái nhìn xuống, vẻ mặt lạnh lùng, khi không nói trông khuôn mặt ấy chẳng
khác gì một bức tượng hoàn mỹ thời Hy Lạp cổ đại.

Trong căn phòng VIP tràn ngập âm nhạc, A Thiên đứng lặng lẽ chờ bên

cạnh, hầu như không nhìn thấy, không biết rốt cuộc là Hàn Duệ đang nghĩ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.