ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 407

Không nén được suy nghĩ rằng người lên tiếng đầu tiên không phải là

Phương Thần. Jonathan khẽ hắng giọng, nheo đôi mắt màu xanh, nhìn đối
phương với vẻ suy nghĩ rồi nói: "Có chuyện gì cô muốn biết từ tôi không?".

Jonathan cố gắng giữ cho giọng nói thật ôn hòa. Thậm chí, xét ở khía

cạnh nào đó còn có vẻ hạ cố vì Jonathan rất ít khi chủ động và kiên nhẫn
dẫn dắt để đối phương nói chuyện như thế. Nhưng, đối tượng để Jonathan
phá lệ lại hoàn toàn không có vẻ biết ơn vì điều đó. Phương Thẩn không
chút ngạc nhiên vì được ưu tiên, lại càng không hề có vẻ nôn nóng, sốt
sắng. Trước cái nhìn của Jonathan, Cô chỉ hơi cụp đôi lông mày đen dày
như con bướm khép đôi cánh màu đen của mình, khéo léo che giấu tâm
trạng sâu kín trong lòng.

Phương Thần ngồi đó, vẻ bình tĩnh vượt xa sự dự liệu của Jonathan, điều

này đã khiến cho hắn thấy hoài nghi và tự hỏi: Liệu mình có quá coi thường
không, có lẽ ngay từ lúc đẩu mình đã không đánh giá chính xác về cô gái
này, nên mới khiến cho sự việc ngay từ lúc mới bắt đầu đã vượt qua dự liệu.

Nhưng, may sao, tất cả vẫn nằm trong vòng kiểm soát. Jonathan nghĩ, dù

sao thì trong tay minh vẫn nắm được con bài quan trọng nhất.

Nghĩ đến đây, Jonathan lại nén cơn tức giận xuống, cũng không giục giã

mà cầm chén trà lên nhấp một ngụm vói kiểu làm bộ làm tịch.

Mùi thơm vấn vít xung quanh, kèm theo hơi ấm có phần hơi nóng.

Phương Thần ngước mắt lên hỏi: "Quan hệ của anh với Lục Tịch là như thế
nào?".

Cuối cùng thì cô ta cũng lên tiếng, tuy nhiên câu hỏi đầu tiên hoàn toàn

không như Jonathan dự liệu, nhưng hắn ta tỏ vẻ như không để ý đến điều
đó, khẽ nhếch môi lên với vẻ thân thiện, “Là bạn thân".

Phương Thần "ừm" một cái, không tỏ ra tin tưởng nhưng cũng không có

ý hoài nghi rõ ràng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.