Phương Thần lắc đầu, cô thôi cười, mắt vẫn nhìn Jonathan không chớp.
Thực ra, sự nôn nóng muốn được biết sự thật có lẽ chỉ trong lòng cô
biết. Cô rất muốn biết nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của Lục Tịch,
liệu nó có đúng như những điều cô dự đoán hay không, hay còn có những
nguyên nhân bên trong khác mà người ta cố tình giấu đi?
Một tay Phương Thần nắm chặt vào tấm nệm đang ngồi, móng tay bấm
sâu vào lòng bàn tay. Cô tự nhủ trong giây phút này mình không được để lộ
raẻ nôn nóng nào, nếu không sẽ có khả năng lập tức bị người khác chế ngự
và rơi vào trong thế bị động hoàn toàn.
Trước khi mọi sự được làm rõ, cô cần phải biết mục đích chính của
Jonathan là gì.
Chỉ một lát sau đó, khuôn mặt của Jonathan xuất hiện một nụ cười lạ
lùng, trong những lời tán dương dường như ẩn chứa sự châm biếm, nhếch
một bên môi, nói bằng giọng trơn tuột: "Con mắt của Alex đúng là rất
không tồi, liệu có phải cậu ta đã nhìn thây sự tài trí và thông minh của cô
không nhỉ?".
"Alex?", Phương Thần chau mày nhìn hắn vẻ không hiểu, nhưng ngay
sau đó một ý nghĩ và dự đoán chợt lóe lên trong lòng.
Quả nhiên, Jonathan đã nói ra một cái tên bằng tiếng Trung Quốc.
Có lẽ vì cách nói tiếng Trung Quốc của hắn rất khó nghe hoặc có thể vì
một nguyên nhân khác, nên khi hắn nói ra hai chữ ấy, nó không khỏi khiến
cho người ta có cảm giác rằng hắn đã nghiến răng khi nói.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, các cơ trên mặt của Jonathan dường
như cũng không chế ngự được mà khẽ co giật theo. Điều đó khiến Phương
Thần bất giác sững sờ, cô hơi cụp mi xuống, hỏi bằng giọng bình thản:
"Anh và Hàn Duệ có quan hệ gì với nhau?".