chẳng thể nào trách được người khác.
“… Hãy tập trung nào”, anh giữ chặt lấy cằm cô ra lệnh, rồi nhìn thật
sâu vào đôi mắt long lanh như vì sao dưới bầu trời của cô, tiếp đó anh đưa
cô vào một thế giới khác bằng những động tác dịu nhất và quyến rũ nhất…
“Thưa cô…”, người lái xe chờ một hồi lâu mà vẫn không thấy vị khách
xuống, đành phải lên tiếng nhắc, bởi vì anh ta còn phải tiếp tục đón khách
khác nữa.
Phương Thần suy nghĩ một chút, rồi rút tầm mắt về, quay đầu lại nói:
“Xin lỗi, tôi không muốn xuống xe nữa, anh đưa tôi tới nơi khác đi’.
Chính vì hiểu Hàn Duệ nên sau khi trấn tĩnh lại Phương Thần đã nhanh
chóng nhận ra rằng, nếu đột ngột xuất hiện và hỏi Hàn Duệ về chuyện của
Lục Tịch như vậy, sẽ là một hành động rất thiếu thông minh.
Chuyện liên qua đến mạng người, đổi lại đó là một người bình thường,
chắc chắn sẽ không thừa nhận rằng mình đã gây ra, huống chi đó lại là Hàn
Duệ.
Những suy nghĩ, tính toán trong lòng Hàn Duệ chẳng thể nào dò được,
cô hoàn toàn không có gì chắc chắn rằng sau khi đem mọi chuyện nói rõ
ràng ra trước mắt anh thì sẽ còn cơ hội để mà trở về nguyên vẹn hay không.
Người đàn ông ấy thực sự là động vật máu lạnh, sự vui vẻ và nhiệt tình
trong phút chốc, sự dịu dàng và quan tâm chăm sóc, đối với anh ta, có lẽ
chẳng qua cũng chỉ như xem một màn kịch mà thôi!
Nghĩ đến đây, Phương Thần thấy trong lòng dấu lên một nỗi đau, nỗi
đau ấy dường như đã ăn vào trong máu, tuy mới xuất hiện nhưng lại rất
ngoan cố, không thể nào ngăn lại được. Phương Thần bất chợt đưa tay đỡ
trán, tự nhạo mình, thật đáng nực cười, đến giờ phút này rồi mà cô vẫn còn
để ý xem liệu anh ta có thật lòng hay không.