ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 428

Nhưng anh đã không để cho cô làm như vậy mà lập tức giữ chặt tay cô,

để cho các ngón tay ấy tiếp tục ở nguyên chỗ cũ.

“Vì sao bỗng nhiên lại nói tới điều đó?”, anh hỏi với vẻ mong muốn tiếp

tục kéo dài cảm giác dễ chịu vừa qua.

Cô trả lời: “Không có gì”. Không dám thừa nhận rằng vì không kiềm

chế được bản thân mới làm như vậy và chính vì hành động ấy rất dịu dàng
tình cảm nên mới cảm thấy ngượng ngùng.

Cái giá của việc không nói thật là cô lập tức bị anh bế thốc lên rồi đặt

xuống chiếc giường to, rộng và êm ái.

Cô khẽ kêu lên một tiếng sửng sốt, nhưng anh dã nhanh chóng nằm đè

lên, khuôn mặt nở một nụ cười thích thú chưa từng thấy, đôi mắt sâu thẳm
lóe lên những đốm sáng chẳng khác nào biển cả trong đêm tối.

Anh hôn từ trán đến cằm cô một lượt, rồi sau đó mới dừng lại nói:

“Muốn nhìn thấy anh cười cũng không có gì là khó, điều đó phải xem em sẽ
làm cho anh vui lòng như thế nào”.

Cô đờ người, rồi sau đó trừng mắt lên cô ý nhìn anh với vẻ coi thường,

vì cô nghĩ, lúc đó anh đã đủ để vui rồi.

“Anh cười hay không có liên quan gì đến em?”, cô chất vấn lại với vẻ

cứng cỏi.

“Không lẽ em không thấy thích?”

“Em nói thích lúc nào?”

“Những lời vừa rồi của em, hoàn toàn có thể hiểu như vậy.”

Trước những động tác khiêu khích sắp đến, cô bỗng cảm thấy hối hận,

tất cả đều do cử chỉ như vừa bị ma xui quỷ khiến của cô đưa đến, vì thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.