ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 44

Tiêu Mạc chậm rãi nhấp một ngụm rượu, khuôn mặt tuấn tú chìm trong

ánh đèn ấm áp. Chu Gia Vinh lại nói tiếp: “Cậu phải biết là tôi tốn bao
nhiêu nước bọt mới lôi được cô ấy đi đấy”.

“Ồ, hóa ra cậu đang tạo cơ hội cho tôi đấy à?”, Tiêu Mạc hơi sững

người, khóe môi khẽ nhếch lên, hỏi nửa đùa nửa thật.

“Lần trước chẳng phải chính cậu nói rằng rất thích cô ấy là gì, sao mãi

không thấy cậu có hành động gì thế?”

Tiêu Mạc tay cầm chai bia, bụng thầm nghĩ, thì ra cũng có một số đàn

ông quái đản như đàn bà.

“Cảm ơn ý tốt của cậu.” Một lúc lâu sau Tiêu Mạc mới trả lời bằng

giọng rất bình thản: “Gần đây công ty có quá nhiều việc, tạm thời tôi chưa
nghĩ tới chuyện phong hoa tuyết nguyệt”.

Hai người nói sang các chủ đề linh tinh khác một hồi, bỗng nhiên Chu

Gia Vinh mới nhớ ra: “Chắc không phải Phương Thần lạc đường đấy chứ,
sao mà mãi không thấy quay lại thế”.

Ánh đèn xung quanh tối lại, người thì chen chúc, Tiêu Mạc chau mày,

đứng dậy khỏi ghế, nói: “Để tôi đi xem thế nào”.

Nhà vệ sinh ở phía ngoài quán rượu, Tiêu Mạc vừa đẩy cửa bước ra, đã

thấy ngay Phương Thần. Cô mặc chiếc áo khoác màu trắng ngọc, dáng
người cao ráo, mấy sợi tóc mai lòa xòa trên trán, dưới ánh sáng và bóng tối
đan xen nhau gợi lên một cảm giác vô cùng mềm mại.

Không biết vì sao, trong lòng Tiêu Mạc thấy rất xúc động, dường như

anh bỗng nhớ tới cây ngọc lan thơm ngát, thân thẳng đứng sau lớp hồi anh
còn học trung học, rồi lại thấy dường như có thủy tinh ở đó, vì ánh sáng lấp
lánh từ đôi mắt của cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.