“Tùy anh.” Trong lòng Phương Thần nghĩ, cần gì phải dặn dò rõ ràng,
kỹ lưỡng đến thế không biết? Chuyện ấy chẳng có liên quan gì đến cô.
Nói thật lòng, cô thích lúc Hàn Duệ không có ở nhà, vì như vậy không
khí trong ngôi biệt thự thoải mái hơn rất nhiều. Gần đây, Tiền Quân cũng
mang theo hai, ba người vào đó ở cùng, vì thế cả một không gian rộng lớn
ồn ào hẳn lên.
Có lần cô làm thêm đến gần sáng, khi về đến nơi thấy phòng khách vẫn
sáng đèn, mấy người nằm ngổn ngang trên ghế xem bóng đá, một người
trong bọn họ nhìn thấy cô, buột miệng kêu lên: “Ôi, chị dâu về rồi”.
Phương Thần ngớ người ra, sắc mặt hơi thay đổi. Người kia lập tức cũng
cảm thấy mình đã lỡ lời, bèn lấy lại hơi, rồi cố nặn ra một nụ cười ngượng
ngập, vỗ đầu, nói: “Tại đang xem ti vi nên lú lẫn và gọi nhầm, chị Phương
đừng để bụng nhé!”, nói xong đưa mắt nhìn phía sau Phương Thần một cái,
có lẽ sợ Hàn Duệ đi sau cô nghe thấy.
Lúc đó Phương Thần vừa tức vừa buồn cười, sau cùng nói bằng giọng
nhẹ nhàng: “Cậu vừa nói gì cơ? Tôi không nghe thấy gì cả”.
Tất nhiên là cô biết bọn họ rất sợ và kính nể Hàn Duệ, bất cứ ai cũng có
thể thấy, không khí giữa cô và Hàn Duệ lần cô trở về này có phần căng
thẳng hơn trước, vì thế làm họ càng thận trọng hơn, dường như lúc nào
cũng lo sợ phạm phải điều cấm kỵ và trở thành nơi trút cơn tức giận.
Jonathan tạm thời không có động tĩnh gì. Có lẽ hắn ta biết Phương Thần
đang được Hàn Duệ che chở, cũng có thể là vì những nguyên nhân khác.
Tóm lại là, con người ấy đã biến mất khỏi thế giới của cô, cũng đột ngột
như khi hắn ta xuất hiện.
Phương Thần nghĩ, nếu Jonathan trở về Mỹ rồi thì sao nhỉ? Nếu Hàn
Duệ cảm thấy mọi mối đe dọa tiềm ẩn đã được giải quyết rồi, liệu có để cho
cô rời khỏi, để rồi ai đi đường nấy hay không?