ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 447

Cô cũng biết rằng, rất nhiều cơ hội sẽ qua đi, nếu lần này không nắm, e

rằng cả đời này cô cũng không có cách nào để biết được sự thật về cái chết
của Lục Tịch.

Nhưng, cô không thể nào hỏi đươc.

Trực tiếp đối chất với Hàn Duệ là một hành động không sáng suốt,

nhưng cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào khác, dù đó chỉ là nói bóng gió, cạnh
khóe.

Cũng có lẽ là do cô không muốn nghĩ.

Bây giờ thái độ của anh đối với cô mỗi ngày một tốt hơn, nếu không thì

thuộc hạ của anh đã không xưng hô với cô như vậy. Đến cả người ngoài
cũng nhìn thấy rất rõ, thì làm sao cô lại không cảm thấy điều đó?

Chỉ vì cô không muốn thừa nhận, và cũng không dám thừa nhận.

Có một lần cô đi phỏng vấn ở bên ngoài, lúc xuống xe vấp phải một cục

đá ở bên đường, không kịp đề phòng nên trượt chân ngã. Mặc dù không
nghiêm trọng, nhưng sau khi về biệt thự, Hàn Duệ vẫn tự tay lấy rượu thuốc
ra bóp cho cô. Cô không hề biết rằng anh cũng biết làm việc này, hơn nữa,
còn tỏ ra rất thuần thục, bàn tay có những nốt chai sần lướt qua gót chân cô,
sức mạnh của bàn tay ấy vừa đủ để khiến cho cô có cảm giác nóng bừng.

Biểu hiện của anh lúc đó rất nghiêm túc và chuyên tâm, còn cô thì

dường như chìm đắm trong căn phòng thoang thoảng mùi thơm đặc biệt của
rượu thuốc, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng rất hốt hoảng.

Cô nghĩ: Nếu như chưa từng xảy ra chuyện gì thì sẽ tốt biết bao! Nếu cô

và anh chỉ là mới quen biết, nếu giữa họ không có những con người và
những chuyện ấy, thì sẽ tốt biết bao!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.