ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 448

Cô không thể nào có thể hình dung ra được cảm giác đón nhận sự yêu

chiều và dịu dàng từ người đàn ông này, có lẽ sẽ giống như được uống một
loại rượu ngon, mạnh nhất và cũng thuần khiết nhất trên thế giới, để rồi say
ngay sau đó, sau khi say sẽ ở một thế giới phức tạp, đẹp đẽ không có thật,
nhưng lại khiến người ta lưu luyến mãi không thôi.

Có lúc thậm chí cô không muốn tỉnh lại, giống như việc người ta phải

chờ đợi rất lâu cuối cùng mới gặp được một người như vậy.

Sự xuất hiện của anh dường như là điều đương nhiên. Nếu như không

phải suy nghĩ đến bất cứ điều gì, thậm chí cô còn cảm thấy cứ sống như thế
với anh cũng là một sự lựa chọn rất tuyệt, cho dù lúc nào cũng có mối nguy
hiểm rình rập.

Vì thế, có lúc Phương Thần đã phải tự hỏi: Liệu mình có uống nhầm

phải một chén thuốc độc không, đúng như điều mà người ta gọi là uống
thuốc độc để giải khát. Thời gian ở bên Hàn Duệ càng dài, cô lại càng lún
sâu thêm, nhưng cô không sao hạ quyết tâm được, không biết làm thế nào
để hỏi anh rằng: Cái chết của Lục Tịch rốt cuộc là có liên quan như thế nào
với anh?

Cô có thể ngồi một mình và nghĩ ra rất nhiều đáp án, nhưng lần đầu tiên

từ khi sinh ra cô cứ tự lừa mình dối người, không dám đón nhận câu trả lời
chân thực nhất.

Hôm ấy Hàn Duệ trở về rất muộn, có lẽ anh thực sự bận với một việc

quan trọng gì đó ở bên ngoài. Mãi tới khi Phương Thần mơ màng đang
chuẩn bị thiếp đi thì mới nghe thấy tiếng chân anh bước lên cầu thang, tiếng
bước chân ấy không rõ ràng, rồi dừng lại ở trước cửa phòng cô một lát, sau
đó tiếp tục bước đi.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Phương Thần nói muốn về nhà lấy một ít đồ

đạc. Lúc đó A Thiên đang hút thuốc ở trước thềm, nghe cô nói như vậy liền

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.