ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 456

“Thuận miệng thì hỏi thế thôi, anh có thể không nói”, cô chớp mắt, nâng

chiếc ly thủy tinh lên miệng, vì thế giọng nói của cô có vẻ rất trầm và
không rõ ràng.

“Em muốn biết về điều gì?”

“Anh đã từng giết người chưa?”

Đang trong trạng thái mơ màng, người đàn ông đẹp trai không nói gì, có

một khoảnh khắc, đôi mắt ấy bỗng trở nên sâu thẳm và tối sầm.

Cô tiếp tục hỏi bằng giọng bình thản: “Cảm giác đó như thế nào?”.

“Sao lại hỏi những chuyện này?”, anh nói với giọng rất trầm tĩnh, ánh

mắt dường như xuyên qua người cô, tới một nơi sâu xa hơn, “Phụ nữ mà tò
mò trước những chuyện này là rất không bình thường”.

“Anh cảm thấy em là một cô gái bình thường ư?” Cô nhướng mày lên

nhìn trả lại anh với vẻ không kiêng dè, nét mặt hiện rõ một nụ cười rất
cường điệu.

Một lát sau, hoặc có thể chỉ là mấy giây sau, cuối cùng cô cũng thấy anh

cười, từ đôi môi hoàn mỹ thốt ra một lời khen khó hiểu: “Đúng là không
như vậy”.

Phương Thần chụm mấy ngón tay lại lắc lắc, nói với vẻ nửa cười nửa

không: “Vì thế, anh không cần phải giả bộ mình là người lương thiện trước
mặt em đâu. Còn nhớ chuyện hồi đầu mới quen, em tìm tới anh không? Nếu
lúc đó còn cảm thấy ngạc nhiên, thì kể từ sau khi bị anh lợi dụng như một
công cụ, em đã tin một cách tuyệt đối rằng, anh là người có thể làm bất cứ
chuyện gì”.

Mặc dù ngữ khí trong giọng nói của cô có vẻ nhẹ nhàng, không hề thấy

có chút châm biếm nào, nhưng vẫn khiến cho Hàn Duệ bất giác chau mày

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.