cơ quan cảm giác và lỗ chân lông cuồn cuộn trào dâng, như muốn chứng tỏ
sự khao khát và hưng phấn vô cùng mãnh liệt của chủ nhân đã đến lúc
không thể kìm nén.
…
Không biết là bao lâu sau, cuối cùng Hàn Duệ cũng để cho hai người rời
ra một chút, lúc đó Phương Thần mới đẩy mạnh anh ra. Nhưng cô vẫn
không hoàn toàn thoát khỏi bàn tay của anh, ít ra th cánh tay anh vẫn ôm
chặt lấy eo của cô.
"Đồ lưu manh!", cô nghiến răng nói, rồi cố sức trừng mắt nhìn anh.
"Anh vốn dĩ là như vậy."
Lần đầu tiên trong đời cô thấy mình không còn lời để nói.
Đúng vậy, cô đã gặp phải một tên lưu manh, ngang ngược, ích kỷ, lạnh
lùng, cho dù là lúc cười thì phần nhiều cũng không thật lòng. Một người
đàn ông như một câu đố, nhưng vì có đủ sức mạnh, nên lại càng giống như
một dòng xoáy đen đặc cứ cuốn lấy cô kéo xuống mãi, đến khoảng sâu
thẳm khiến người ta thấy sợ hãi và không thể nào lường đoán được.
Trên thế giới có mấy tỉ người, tại sao cô lại gặp phải một người như anh
ta?
Thấy cô mím chặt môi, dường như cơn giận dữ đang lan dần khắp
người, Hàn Duệ buông cánh tay ra, cười với vẻ như không có gì, "Thôi
được, bây giờ sẽ nói vào chuyện chính".
"Cái gì?", Phương Thần sửa lại quần áo, mặt không chút biểu cảm, vừa
đi ra ngoài vừa hỏi.