truy vấn mãi cũng chỉ là tốn công vô ích mà thôi, vì thế Phương Thần lập
tức gọi điện cho Tô Đông.
Không có người nghe máy.
Cô gọi liền mấy cuộc nhưng vẫn không được, đầu dây bên kia vẫn trong
tình trạng máy bận. Trước đây rất ít khi có chuyện như vậy, Phương Thần
linh cảm thấy có điều không lành, sau cùng cô không chờ được nữa mà đi
thẳng đến chỗ của Tô Đông.
Khu chung cư của Tô Đông không xa biệt thự là bao, Phương Thần cũng
chỉ định đến xem thế nào, nhưng thật bất ngờ, Tô Đông đang ở nhà
Cửa vừa mở ra, Phương Thần gần như giật thót mình, buột miệng hỏi:
"Có chuyện gì thế?".
Nhưng Tô Đông hơi nghiêng đầu, tránh bàn tay của Phương Thần, mà
chỉ hơi mấp máy đôi môi có vết bầm tím, nói với giọng không rõ ràng:
"Không có chuyện gì".
Sao lại không có chuyện gì được?
Hồi lâu sau mà Phương Thần cảm thấy mình vẫn chưa bình tĩnh lại
được, cô bước vào nhà. Dưới ánh đèn sáng, lúc ấy cô mới phát hiện ra rằng,
những vết bầm tím xuất hiện ở khắp thân thể Tô Đông.
Trán, cổ, cổ tay, gót chân, thậm chí là cả khoảng ngực trắng ngần, chỗ
nào cũng đầy những vết thương.
"Sao cậu lại đến đây?", Tô Đông hỏi với vẻ không được tự nhiên, quay
trở về giường, kéo chăn quấn chặt lấy người.
Phương Thần chau mày, nói: "Hãy nói cho mình biết, đã xảy ra chuyện
gì?".