ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 475

Phương Thần sững người, còn Cận Vĩ thì lại lập tức gật đầu tỏ vẻ đồng

ý, "Cũng phải. Chị Phương chưa khỏe hẳn, không nên đi lại nhiều cho
phiền phức. Ngày mai em sẽ mang tài liệu đến".

"Chị đã khỏe rồi mà." Phương Thần cảm thấy rất khó hiểu, không biết

hai người này nghĩ gì nữa, bệnh viêm dạ dày cấp tính có đáng sợ thế
không? Huống chi, ngoài chút bệnh đó ra, cô rất bình thường.

Nhưng sự phản đối của cô không có hiệu quả, trước cái nhìn của hai

người, dường như cô trở thành một người trong suốt, ngay cả đến chuyện
xe đưa đón Cận Vĩ cũng được sắp xếp nhanh chóng.

Cô đành bất lực tiễn Cận Vĩ ra về, đến trước cửa, Cận Vĩ còn cười hì hì,

nói: "Anh ấy rất quan tâm đến chị. Chị Phương, thế thì ngày mai chị em
mình gặp lại nhé!".

Khi cô quay trở vào bên trong thì đã không thấy bóng dáng Hàn Duệ ở

phòng khách nữa.

Một thuộc hạ đưa tay chị lên gác: "Đại ca bảo em nhắc chị uống thuốc",

rồi sau đó hạ thấp giọng, "Xem ra, tâm trạng của đại ca không được tốt
lắm".

Vừa rồi vẫn rất bình thường cơ mà? Phương Thần không biết nên trả lời

thế nào, vì cô không sao nghĩ ra, trạng thái tình thần của một người sao lại
có thể thay đổi nhanh đến thế?

Hoặc nói một cách khác, sao một người lại có thể giấu trạng thái tinh

thần và tình cảm của mình giỏi đến như vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.