ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 52

Nhưng hôm ấy, khi đứng trong nhà xác lạnh lẽo và âm u, nhìn vào

khuôn mặt của Lục Tịch, khuôn mặt ấy nhợt nhạt, bình thản và im ắng như
đang ngủ. Trên đôi mi mắt xinh đẹp dường như có một màn sương trắng,
còn đôi mắt thì không bao giờ mở ra nữa.

Một người từ trước tới giờ không biết sợ trời sợ đất là gì mà lúc này

bỗng dưng thấy sợ, cô không dám nhìn nữa, chân tay cô run cầm cập, trong
lòng trống rỗng vô cùng, đau đớn như thể bị ai đó đẩy vào lò than đang
cháy rừng rực.

Cha mẹ cô khóc lóc thảm thiết, còn cô tuyệt nhiên không khóc, đến một

giọt nước mắt cũng không. Từ nhỏ cô đã ít khóc, ngay cả khi bị trầy da
xước chân tay vì mải chơi cũng không hề khóc.

Người cảnh sát nước ngoài cao lớn, tốt bụng đứng bên cạnh cô, cách

Lục Tịch khoảng ba đến năm bước chân, luôn miệng an ủi cô bằng tiếng
Anh.

Cô không nói câu nào mà chỉ đưa mắt nhìn anh ta đăm đăm.

Cô nhớ khi sắp rời khỏi đó còn quay sang mỉm cười với người ấy. Cả

thân thể đều đau đớn, đầu đau, hai thái dương cũng giật giật vì đau, nhưng
cô vẫn mỉm cười và nói: “Anh thật đáng yêu”.

May mà lúc đó chađắm chìm trong nỗi đau khổ, nên đã không nhìn thấy

cử chỉ ấy của cô. Chỉ có viên cảnh sát trẻ là ngây người ra một lát, trong
con ngươi của đôi mắt xanh ánh lên vẻ khó hiểu xen chút coi thường và
căm ghét.

Cô thuộc loại máu lạnh, trước thi thể của chị mà vẫn còn có thể dùng

tiếng Anh để trêu đùa một anh chàng đẹp trai, vì thế cô nhận được ánh mắt
coi thường, khinh ghét cũng đáng đời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.