ấy chỉ có duy nhất hình ảnh của anh. Khuôn mặt xinh đẹp của cô dưới sự
bao trùm của ánh sáng, khiến người đứng gần thậm chí có thể nhìn thấy
những sợi lông tơ rất nhỏ. Mái tóc đen buôn xõa xuống vai, cổ áo màu trắng
sữa càng tôn thêm vẻ đẹp của khuôn mặt, khiến nó trông giống như một trái
cây chin mọng, đầy vẻ quyến rũ.
Dường như không kịp nghĩ ngợi gì, Hàn Duệ ấn lấy gáy của Phương
Thần rồi cúi xuống hôn tới tấp.
Nụ hơn thứ nhất chỉ dừng lại bên môi của Phương Thần, bởi cô đã né
tránh theo bản năng.
Hàn Duệ dừng lại, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn Phương Thần nửa
giây, sau đó anh tiếp tục cúi đầu xuống thấp hơn.
Lần này Phương Thần không né tránh nữa, mặc cho Hàn Duệ hôn lên
môi mình, lúc đầu đó chỉ là sự tiếp xúc nhẹ nhàng, sau đó thì hai đôi môi
quyện chặt vào nhau>Đúng vậy, đó là lẽ tất nhiên.
Đôi tay Hàn Duệ ôm hờ ngang người Phương Thần, đôi môi hơi mờ, cô
từ từ khép mắt. Trong sự bàng hoàng, cô chỉ cảm thấy dường như mình đã
chờ đợi từ rất lâu, đã từng nghĩ rằng không thể chờ đợi thêm được nữa.
Đầu lưỡi nhỏ đưa qua kẽ răng, Phương Thần giơ tay lên ôm lấy Hàn
Duệ.
Cô từng tự nhủ rằng, chỉ cần Hàn Duệ sống sót trở về, mọi chuyện trong
quá khứ sẽ cho vào dĩ vãng.
Cô không để tâm đến điều gì, cũng không muốn suy nghĩ đến bất cứ
chuyện gì.
Phương Thần vốn không phải là người tốt, từ nhỏ cô đã như vậy, do đó
thoải mái và tự do mới thích hợp với cô, còn những chuyện cũ không rõ