ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 66

Hoặc là phải nói, một chuyện vốn rất kích thích, cuối cùng lại rơi đúng

vào một người say xe như cô, vì thế mà hiệu quả của nó giảm đi rất nhiều.

* * *

Cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại trước cửa pub, cô không kìm được

nữa, vội mở cửa xe chạy tới bám vào gốc cây nôn thốc nôn tháo.

Đã lâu rồi cô không bị như vậy, lại thêm trước đó uống một chút rượu,

nên giờ đây cô thấy ruột gan mình như lộn hết cả lên, khó chịu muốn chết.

Hàn Duệ có vẻ hơi ngạc nhiên, vì vừa rồi anh đã nghĩ rằng cô nói dối, cô

nói rằng không sợ, anh tưởng rằng cô lừa anh. Nhưng bây giờ xem ra, dọc
đường mặt cô cứ trắng bệch đi là vì say xe.

Chờ tới khi cô đỡ hơn một chút, Hàn Duệ mới bước tới đưa cho cô một

chai nước.

“Cảm ơn”, Phương Thần thở hổn hển, nói. Sau đó nhấp một ngụm nước

súc miệng, chỗ còn lại cô dốc hết vào bụng.

Cảm giác lạnh buốt kích thích thần kinh và giúp cô dần trở lại trạng thái

bình thường.

“Cô to gan thật đấy.” Hàn Duệ chắp tay về phía sau, đứng bên cạnh nói,

đây không biết là khen hay chê, hoặc cũng có thể chỉ đơn thuần là thuật lại
một sự thật vừa mới phát hiện ra.

“Tôi là nhà báo.” Phương Thần ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn còn rất khó

coi, có thể là do vừa mới nôn xong, rồi lại ở chỗ gió lạnh, nên đôi mắt cô
như có ngấn nước, nó khiến cho đôi mắt ấy càng có vẻ sáng hơn, “Cảm ơn
anh đã đi hóng gió cùng tôi, bây giờ tôi phải về nhà rồi

Hàn Duệ hỏi với vẻ rất lịch lãm: “Có cần tìm người đưa cô về không?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.