ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 8

ngày thời tiết như thế này mà dường như cô không thấy lạnh, chỉ đứng yên
đó, ánh đèn pha chói mắt thỉnh thoảng lại chiếu lên người cô, khiến cho
phần cổ và phần bờ vai lộ ra ngoài ánh lên mịn màng như ngọc.

Dường như nghe thấy tiếng bước chân, cô vội quay đầu lại, Từ Thiên

Minh bất giác bước nhanh về phía trước, do dự một lát, anh cất tiếng gọi:
“Phương Thần…”, sao đó dừng lại và lắc lắc đầu.

“Chúng tôi quyết định quay về. nửa tiếng vừa rồi là thời gian tìm kiếm

tốt nhất, thế nhưng chẳng thấy bóng dáng người đó đâu. Nếu cứ tiếp tục, e
rằng chẳng có kết quả gì, vậy nên tàu phải quay trở về.”

“Ít nhất vừa rồi các anh cũng đã phát hiện ra những mảnh vụn, chẳng

phải thế sao?”.

“ Đúng vậy. nhưng cũng chỉ là những mảnh vụn mà thôi.” Từ Thiên

Minh ngẩng đầu lên nhìn màn đêm đen đặc, hít một hơi thật sâu, cố nén sự
bất an trong lòng, nói: “Trận mưa vừa rồi lại khiến cho việc tìm kiếm thêm
khó khăn, rất nhiều…”. ngừng một lát, anh nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp tới
mức khiến người khác sửng sốt của cô gái, nói tiếp: “Rất nhiều thứ đã bị
cuốn trôi đi, trong đó có lẽ có cả anh ấy”. Hai từ “thi thể” cuối cùng chẳng
thể nào bật ra được trước mặt cô.

Phương Thần ngây người, thực ra trong suốt khoảng thời gian tìm kiếm

không phải là cô không nghĩ đến kết quả ấy, nhưng bây giờ khi nghe những
lời ấy thốt ra từ miệng của Từ Thiên Minh cô mới cảm thấy nó thật tàn
khốc.

Chiếc tàu đã quay đầu lại, hướng mũi về bến cùng tiếng động cơ đơn

điệu.

Cô đứng đó, mái tóc búi cao sau gáy, để lộ một khuôn mặt xinh xắn lạ

thường, trong bóng đêm đẹp như một bức tượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.