ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 87

Dưới ánh sáng từ những chiếc đèn của rất nhiều máy ảnh và máy quay,

xe cảnh sát và xe cứu thương nhanh chóng mất hút trong màn đêm. Ngoài
một số cảnh quay và hình ảnh về cảnh tượng hỗn loạn tại hiện trường thì
gần như chẳng thu được tin tức gì có giá trị.

Tổng biên tập là người có tầm nhìn sâu rộng, khi Phương Thần gọi điện

báo cáo tình hình, ông lập tức nói: “Phía cảnh sát dự đoán cô gái ấy có thể
đã chết do sử dụng ma túy quá liều. Bản tin này hãy chuyển ngay cho bộ
phận sắp chữ và in ấn để sáng sớm ngày mai kịp phát hành”.

Vừa kết thúc phần trao đổi với Tổng biên tập, chỉ mấy phút sau, di động

của cô lại có tín hiệu gọi đến.

Lúc ấy Phương Thần đang ngồi trong xe cùng với đồng nghiệp phụ trách

truyền hình trực tiếp tại hiện trường, do phải chạy đua với thời gian, nên cô
không kịp nhìn xem đó là ai, mà lập tức nhận máy, nói “A lô”.

Đầu dây bên kia là sự im lặng khác thường.

Không hiểu sao, cô bỗng thấy giật thót người, cảm thấy hoang mang lạ

lùng, cảm giác này rất giống với cảm giác khi cô nhận được cú điện thoại từ
nước Mỹ vào lúc nửa đêm.

Cô “a lô” tiếp hai lần nữa, vẫn không thấy bên kia có tín hiệu trả lời,

đang định mở máy ra xem người gọi đến là ai, thì nghe thấy đầu dây bên
kia vang lên giọng nói nghẹn ngào: “Chị Phương ơi…”, rồi không sao nói
tiếp được nữa.

“Cận Vĩ?… Xảy ra chuyện gì vậy?”

Chiếc taxi lao vun vút trong màn đêm giá lạnh, Phương Thần cảm thấy

từ sâu thẳm trong lòng trào dâng một cảm giác lạnh lẽo, trống rỗng rất đáng
sợ, nó khiến cô liên tưởng tới một điều gì đó rất không hay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.