ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 95

Những lời trên vẫn còn chưa nói xong thì đã nghe thấy tiếng “xoảng”

một cái, chiếc gạt tàn thuốc là bằng thủy tinh đặt trên bồn rửa bay mạnh vào
tường rồi văng trở lại rơi vỡ tan tành, một vài mảnh bắn vào mu bàn tay
chống trên đất, rớm máu.

Nhưng người quỳ trên đất vẫn không dám động đậy, thậm chí đến thở

cũng không dám thở mạnh.

Sắc mặt của Hàn Duệ vẫn lạnh như núi băng ngàn năm, những đám mây

u ám bao trùm cả trong đôi mắt, anh cúi người xuống nhìn người quỳ phía
dưới, nói: “Cậu theo tôi bao nhiêu năm rồi?”.

“Năm… sáu năm ạ.”

“Cậu còn nhớ những quy định của tôi không?”

“Không… không được phép dính vào hàng trắng.” Chỉ mấy từ đó thôi

mà dường như đã rút hết sức lực của Trương Cường. Dừng một lát hắn ta
mới run rẩy nói tiếp: “Em chỉ cho nó có hai lần!… Anh, em đã bị ma xui
quỷ khiến trong chốc lát! Em thật sự đáng tội chết! Em…”. Trương Cường
chưa nói hết câu thì bỗng thấy ngực đau nhói, còn người thì bay lên và trượt
xuống nền đá hoa.

“Tao cũng thấy mày thật sự là đồ đáng chết!” Hàn Duệ bước lên hai

bước, ngồi xổm xuống, giọng lạnh lùng như băng: “Tao để cho mày quản
lý, thế mà mày dám đem thứ đó bán cho tiếp viên nữ? Mày đã đưa mấy con
đàn bà đó đến suối nước n thích lắm phải không? Nhưng mày có biết ba giờ
sáng tao phải ở đâu không? Cớm vẫn chưa tìm đến mày chứ gì? Mày có biết
người chết ấy là ai không?”.

Nửa điếu thuốc từ bàn tay của Hàn Duệ rơi xuống đất, làm bắn ra một

vài tia lửa nhỏ lập lòe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.