ÁNH HOÀNG HÔN MỎNG MANH - Trang 96

Hàn Duệ đứng dậy, sắc mặt như có một lớp sương mù lạnh giá bao phủ:

“Nó vẫn còn là sinh viên!”.

Cánh cửa lớn bằng gỗ hồ đào màu đen vang lên một tiếng động lớn, từ

trong đó vọng ra tiếng cầu xin tha tội thảm thiết.

Những thuộc hạ đi theo đứng chờ ở ngoài cửa vẫn giữ vẻ nghiêm trang

như lúc đầu, không ai dám lên tiếng. Hàn Duệ phủi vạt áo, rời khỏi nơi đó
với vẻ mặt lầm lì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.