Trà chút nào, nhưng nếu từ chối thì rõ ràng là mỉnh nhỏ nhen quá. Cô đành
phải nhận lời một cách miễn cưỡng.
Cô lấy xe, đi đến nhà Thanh Trà như đã hứa. Từ xa, cô đã thấy Trà đứng
chờ sẵn trước cửa. Hoa Phượng ngừng xe, nhìn kỹ cô bạn, rồi điềm nhiên
hỏi:
-Mày bệnh gì mà trông da sạm hẳn vậy? Cứ như phơi nắng dữ lắm vậy đó.
-Không có đâu. Tao sợ nắng lắm.
Thái độ của Thanh Trà hơi mất tự nhiên, trả lời lấy lệ rồi ngồi lên xe. Hoa
Phượng cho xe chạy và không buồn hỏi gì nữa. Được một lát, Thanh Trà
lên tiếng hỏi ra vẻ ngây thơ:
-Hôm qua…mày với anh Dinh có đi chơi đâu không?
Hoa Phượng chợt nực cười vì cách hỏi dò của Thanh Trà. Bạn cô đóng kịch
cũng không đến nổi tệ. Nhưng chẳng lẽ lại nói thẳng với Trà rằng mình đã
biết hết rồi. Hai người đi Vũng Tàu với nhau thì làm thế nào Dinh lại có thể
đi chơi với cô được kia chứ?
-Không. Anh ấy đi Vũng Tàu rồi.
-Chưa về sao?
Hoa Phượng trả lời lấp lửng:
-Không biết nữa. Hình như về rồi thỉ phải.
-Sao lại hình nhử Bộ Dinh không tới nhà mày sao?
-Không.
-Vậy chắc là anh ấy đã tới nhà Nguyên Bình rồi.
-Sao mày biết?
-Thì…chiều qua, tao …đi mua thuốc uống thì gặp Dinh ngoài đường, nên
tưởng là anh ấy tới mày.
-Thế à! – Hoa Phượng thờ ơ.
Đinh cũng không gọi điện thoại cho mày sao?
-Có, nhưng lúc đó tao đi ngủ rồi.
Cả hai không nói gì thêm cho đến lúc đến công tỵ Thanh Trà xuống xe, đi
vào trong trước, còn Hoa Phượng thủng thẳng dắt xe vào bãi. Vừa đến bãi
giữ xe, cô đã thấy Công Dinh đứng đó nhìn mình.
Hoa Phượng tỏ ra bình thản như không biết gì. Cô tự nhủ rằng mình phải