kiên quyết hơn, nhất định sẽ không khờ khạo dễ tin, cho dù Dinh có nói thế
nào đi nữa.
Gởi xe xong, cô đi đến gần chỗ Dinh đang đứng, miệng cười tự nhiên:
-Anh đứng đây làm gỉ vậy?
Mặt Dinh đang khó đăm đăm, nhưng không biết nghĩ sao, anh bèn dịu lại:
-Sao em đi trể vậy?
Hoa Phượng trả lời, nhưng không nhìn anh:
-Tại phải ghé đón Thanh Trà nên hơi trễ một chút, chắc không sao đâu. Ba
anh chưa đến mà, phải không?
-Trưa nay, anh đến chở em đi ăn cơm nhé.
Hoa Phượng tháo cái giỏ máng ở xe, khoác lên vai, nhìn Dinh, từ chối:
-Thôi, em có hẹn ăn trưa với chị Mai rồi.
Hoa Phượng làm ra vẻ sợ trể giờ nên hấp tấp bước nhanh. Nhưng cô vụt
đứng lại vì tiếng Công Dinh quát nhỏ phía sau:
-Phượng!
Cô quay lại nhìn, Dinh có vẻ giận, gằn giọng:
-Em sao vậy?
-Em có sao đâu. – Hoa Phượng phớt tỉnh.
Công Dinh cau mày:
-Mình nói chuyện một chút đi.
-Không được đâu.
-Sao lại không được?
-Tại em trễ rồi, nếu còn xớ rớ ở ngoài này sẽ bị la đó.
Hoa Phượng vừa dứt câu thì xe chở giám đốc cũng vừa trờ tới. Ông Thịnh
bước xuống, nhìn thấy con trai đang đứng trước cổng bèn tiến tới.
-Có chuyện gì vậy?
Dinh làm mặt tươi tỉnh, nhìn ông, trả lời:
Đạ, không có gì. Tụi con nói chuyện một chút thôi ba.
Hoa Phượng chụp lấy cơ hội này, quay sang Dinh:
-Thôi, để em vào làm việc. Có chuyện gì, lúc khác nói nha anh.
Không để cho Dinh nói thêm, cô rảo bước vào trong. Ông Thịnh nhìn theo
Hoa Phượng, rồi quay lại Dinh, ông bào: