ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 129

anh nhận ra tấm chân tình của cô.
Mấy ngày gần đây, giữa Hoa Phượng và Dinh hình như có rạn nứt hay sao
ấy. Có vài ngày Dinh cũng đến đón Hoa Phượng, nhưng Hoa Phượng một
mực từ chối việc anh đưa về. Mỗi lần gặp Dinh, gương mặt Hoa Phượng
lạnh băng. Tự nhiên Thanh Trà mừng thầm trong bụng.
Trọng thấy vẻ mặt Dinh đăm chiêu, tư lự mỗi khi nhìn theo Hoa Phượng đi
ngang qua mặt anh mà không thèm quay lại, Thanh Trà cảm thấy xót xạ Cô
đâm ra ghét cay ghét đắng Hoa Phượng, người đã làm cho Dinh phải tốn
nhiều công sức để chinh phục.
Cô nhất quyết phải tìm mọi cách để chiếm cho được anh. Nhất định thế. Cô
sẽ không nhượng bộ trưóc bất cứ ai, va cũng sẽ không từ bất cứ một thủ
đọan nào. Chỉ cần Dinh chấp nhận cô là đủ.
Hôm nay cũng vậy, Công Dinh ngồi ở quán nước bên kia đường. Hoa
Phượng cũng trông thấy, nhưng làm ngơ, lấy xe ra khỏi bãi rồi chạy thẳng,
chẳng buồn chào lấy một câu.
Thanh Trà cứ đứng ở góc khuất, chờ cho mọi ngưòi về hết mới vội vã băng
qua đường. Dinh hơi cúi xuống ly cà phê nên không thấy cô đến gần.
Thanh Trà ngồi xuống ghế đối diện, cất giọng dịu dàng gọi:
-Anh Dinh!
-Ồ! Thanh Trà đến hồi nào mà tôi không hay vậy?
-Em mới đến thôi. Anh chờ ai vậy?
Dinh lắc đầu:
-Không. Đâu có chờ ai.
-Anh làm gì mà ngẩn ngơ thế? Bộ làm thơ hả?
Dinh phì cười:
-Tôi có phải thi sĩ đâu mà thơ với thẩn. Trà uống gì không?
Thanh Trà xua tay:
-Thôi khỏi, em không khát. À này! Anh có rảnh không?
-Chị vậy? – Công Dinh nhướng mắt hỏi.
Thanh Trà ngập ngừng:
-Mẹ em mời anh đến nhà…ăn cơm.
Dinh ngạc nhiên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.