ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 141

khép nép ngồi xuống đối diên với Hoa Phượng, tỏ vẻ tự nhiên nhưng ngầm
quan sát mọi người.
Công Dinh còn đang vụng về nhìn tình cảnh hiện giờ, chưa biết tính sao thì
bà Thịnh đã lên tiếng:
Đinh! Con nói cho cô Trà mượn nhạc gì đó, sao không lên phòng lấy đỉ Để
cô ấy chờ tới chừng nào?
-À! Quên. Trà chờ chút. Tôi đi lấy ngaỵ – Dinh sực tỉnh, vội vàng đi lên
lầu.
Thanh Trà cúi đầu bối rối. Rõ ràng mẹ của Dinh không thích cộ Bà đã có ý
nhắc khéo để cô nhận thấy rằng, ngoài chuyện mượn nhạc vớ vẩn này ra, cô
không có lý do gì để kè kè bên Dinh được nữa.
Vì vậy, khi Công Dinh từ trên lầu phóng xuống, cầm trên tay khoảng bốn,
năm cái dĩa nhạc đưa cho cô:
-Trà cứ đem hết về nghe đi, chừng nào trả cũng được.
-Ồ! Cám ơn anh.
Thanh Trà cầm lấy, cho vào giỏ xách, và đành phải đứng lên chào ra về:
-Xin phép bác, cháu về ạ. Mình về trước nha Phượng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.