ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 147

Thanh Trà đã nạt ngang:
-Có gì chứ? Mày đừng có ý nghĩ đen tối. Tình yêu của tao rất trong sáng,
chứ không như mày tưởng đâu.
Câu trả lời gắt gỏng của Thanh Trà chẳng những không làm Hoa Phượng
giận, mà trái lại, cô còn cảm thấy nhẹ hẳn người. Cô còn liếc thấy Dinh
hầm hầm lườm mình, anh hiểu rõ ý của cô.
Hoa Phượng nhìn Thanh Trà, nửa thươngnửa giận, không biết làm cách nào
cho cô bạn tỉnh ngộ. Chẳng lẽ cứ để Trà lồng lộn vô duyên như vầy mãi
sao?
-Thanh Trà! Tao biết mày có dành cho anh Dinh tình cảm đặc biệt và tao tin
là mày cũng thừa hiểu là trong chuyện tình yêu, thì tình yêu đơn phương sẽ
không bao giờ bền vững. Mày hãy tỉnh táo một chút, đừng nên cố chấp như
vậy!
Thanh Trà vẫn ngang ngược:
-Tao không cần biết tình yêu đơn phương hay song phương gì hết. Trừ phi
mày và Dinh không quan hệ với nhau nữa, nếu không thì tao sẽ không tha
cho mày đâu.
Công Dinh và Hoa Phượng gần như la lên cùng một lúc:
-Không tha cái gì?
Thanh Trà líu lưỡi không nói nên lời. Nhận thấy rõ ràng mình đuối lý,
nhưng Trà vẫn không chịu thua:
-Tao…tao…căm ghét mày! – Thanh Trà nức nở gào lên – Tôi căm ghét
mấy người…Rồi mấy người sẽ hối hận…
Thanh Trà quay người đi thẳng ra cửa. Hoa Phượng nhìn Công Dinh, nhận
thấy anh hình như cũng có cùng tâm trạng như mình. Sững sờ và chán nả vì
sự quá khích của Thanh Trà.
Công Dinh hoàn toàn không muốn cho sự tình trở nên rắc rối như thế này,
rõ ràng Thanh Trà đã không biết dừng lại đúng lúc. Chỉ vì không muốn để
Hoa Phượng hiểu lầm thêm nữa, anh buộc lòng phải đối xử cứng rắn như
thế thôi. Dinh biết rằng thảng thừng như thế sẽ làm cho Thanh Trà tự ái và
đau khổ, nhưng thật sự anh không còn cách nào khác hơn để lựa chọn.
Cả hai nhìn nhau, cùng đeo đuổi chung một ý nghĩ: Liệu có còn chuyện gì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.