ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 151

còn ở lại, bà tới gần, nói băng giọng cảm động:
-Em nó đã được cứu rồi. Thoát nạn rồi. Bác cảm ơn các cháu đã đến. –
Quay sang Công Dinh bà dịu giọng – Tôi cũng xin lỗi cậu Dinh. Lúc nãy,
vì quá lo cho tính mạng của Thanh Trà nên tôi có nói những lời không phải
với cậu…
-Thưa bác…Cháu…không ngờ là sự việc lại xãy ra như thế này. Cháu rất
tiếc….
Công Dinh lúng túng nói, vẻ ái ngại.
-Tôi không trách cậu đâu. Chính tôi cũng không ngờ sự việc lại ra nông nổi
này nữa. Thanh Trà nó cứng đầu quá. Nó cứ muốn ai cũng phải theo ý nó
hết…
-Thưa bác…
-Nó có nói cho tôi biết cậu với Hoa Phượng đã quen nhau từ lâu rồi. Nhưng
nó vẫn bướng bỉnh xen vào. Tôi khuyện bảo nó nhiều lần rồi đấy chứ,
nhưng nó có chịu nghe đâu. Thật ra thì cũng vì tôi quá nuông chiều nó nên
nó đâm hự Hy vọng qua chuyện này rồi, nó sẽ chín chắn hơn.
Công Dinh không biết phải làm sao. Mặc dù việc này không phải lỗi do anh
cố tính gây ra, nhưng cũng không thể thản nhiên được.
-Cháu nghĩ là…tại vì cháu xử sự không khéo nên đã dẫn đến nhiều hiểu
lầm. Cháu thành thật xin lỗi bác và Thanh Trà….Và…cháu có thể giúp gì
được cho bác và Thanh Trà thì cháu sẽ sẳn sàng.
Mẹ Thanh Trà lắc đầu:
-Không cần phải xin lỗi đâu cậuDinh ạ. Còn chuyện giúp đỡ thì cậu có thể
nói hộ với ba cậu là…cho em nó tạm nghĩ một thời gian được không? Tôi
muốn nó được nghỉ ngơi dưỡng sức…Chuyện này có thể làm nó căng
thẳng nên…
Đạ được. Bác cứ yên tâm. Cứ để Thanh Trà nghỉ đến chừng nào cũng được
ạ.
-Vậy thì cảm ơn cậu. Thôi, các cháu về đi. Ngày mai, em nó được chuyển
ra phòng ngoài rồi, bác sẻ cho biết để các cháu đến chơi với nó cho nó
khuây khỏa nhé.
Khi mọi người lục tục ra về, bà chợt nắm tay Hoa Phượng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.