ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 150

Mọi người sững sờ. Hoa Phượng muốn giải thích, nhưng lưỡi cứ líu lại,
không làm sao mở miệng ra được. Công Dinh thất sắc trước lời lẽ có vẻ
buộc tội của bà. Anh lúng túng làm bà càng tăng thêm phần kích động, bà
vừa khóc vừa gào:
-Trời ơi là trời! Cậu ác vừa vừa thôi. Tôi biết cậu không hề yêu nó, nhưng
cậu cũng phải tế nhị chứ…Cậu thừa biết con tôi yêu cậu. Nó dành hết tình
cảm cho cậu đến mức quên cả tôi. Hu…hu…Nó quên là nó còn bà mẹ, chỉ
biết suốt ngày bám theo cậu. Cậu không thương nó thì thôi. Sao lại hại nó
chứ? Tôi nói cho cậu biết. Nếu con tôi có mệnh hệ nào, tôi quyết định
không tha cho cậu đâu.
Mặc cho bà gào, Công Dinh cứ đứng như trời trồng, vẻ chịu đựng. Hoa
Phượng cũng không thể nhấc nổi chân taỵ Cả hai cùng chung một ý nghĩ:
Lỗi này thuộc về ta.
Anh Quốc và chị Mai xúm vào kéo bà lại băng ghế, ấn bà ngồi xuống cố
khuyên cho bà dịu cơn kích động.
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở làm mọi ngưòi cùng quay phắt lại. Quốc
nhanh chân nhất, chạy vội tới bên bác sĩ:
-Bác sĩ! Cô ấy có sao không?
Ông bác sĩ đã luống tuổi, hơi cúi đầu nhìn Quốc qua cặp kính trễ xuống:
-Anh là gì của cô ấy?
Đạ…- Quốc ấp úng chưa biết trả lời sao.
-Con tôi ra sao? - Mẹ Thanh Trà cũng đã ở ngay phía sau, cất gịng run run
hỏi.
Vị bác sĩ nhìn bà mẹ mặt xanh như tàu lá, đang lo âu chờ nghe kết quả từ
ông. Trông bà thật tội nghiệp. Ông trấn an:
-Không sao đâu. Con gái bà đã qua cơn nguy hiểm rồi.
-Ơn trời…Tôi vô cùng cảm ơn bác sĩ. – Bà nói trong tiếng nức nở.
Mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi vị bác sĩ đã đi khuất, mẹ Thanh Trà được một cô y tá trao cho một
chiếc áo khoác, rồi hướng dẫn bà vào thăm con. Cả bốn người chẳng ai bảo
ai, cùng ngồi xuống băng ghế chờ đợi. Một lát sau, mẹ Thanh Trà đa ra,
trông bà buồn buồn nhưng có vẻ đã bình tĩnh lại, nên khi thấy mọi người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.