ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 152

-Phượng này! Con đừng buồn Thanh Trà nhé.
-Bác đừng nói thế! Thanh Trà với con là bạn thân cơ mà, sao con lại buồn
nó chứ. – Hoa Phượng nhỏ nhẹ.
-Ừ. Thế thì bác cũng yên tâm. Rảnh thì con cứ tới chơi với nó, con nhé.
-Vâng ạ.
o O o
Những hôm sau, cứ hết giờ làm việc là mọi người trong công ty kéo nhau
vào bệnh viện thăm Thanh Trà. Trông cô ấy còn xanh lắm, nhưng có vẻ
tỉnh táo. Chỉ những khi gặp mặt Công Dinh và Hoa Phượng là cô ấy có vẻ
ngượng, tuy còn giận hai người nhưng không tỏ vẻ ghét bỏ, cũng không
thèm nói chuyện, mà tỏ vẻ làm lơ như không để ý đến hai người.
Dinh cũng nhận ra sự tình nên ít đến, chỉ mình Hoa Phượng thường xuyên
tới thăm bạn thôi.
Từ ngày xảy ra chuyện đến nay, Quốc dường như cũng ít nói hẳn đi. Anh
cũng đến với Thanh Trà mỗi ngày, nhưng trầm tĩnh hẳn.
Hôm nay cũng vậy. Tan sở là anh ghé nhà Thanh Trà ngay, nhưng không
vào mà chỉ ngừng xe ngoài cổng. Nhận ra tiếng máy xe của Quốc nên
Thanh Trà đi ra cửa. Thấy anh không tằt máy mà vẫn ngồi trên xe ngóng
vào, Thanh Trà bèn bước ra hỏi:
-Sao anh không vào đi?
Quốc đưa tay ngoắc:
-Ra đây, anh nói cho nghe.
-Chuyện gì vậy?
-Tối nay, Thanh Trà đi chơi nhé.
-Em…
-Ở trong nhà mãi cũng không khoẻ đâu. Em nên đi ra ngoài một chút cho
vui.
-Nhưng mà…đi đâu?
-Mình đi coi ca nhạc.
-Ở đâu.
-Nhà hát Bến thành.
-Bộ….anh mua vé rồi hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.