ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 162

-Bây giờ tao mới biết. Tình yêu thì không cần phải tìm kiếm chỉ cho vất vả,
đến một lúc nào đó, tự nhiên nó sẽ đến với mình thôi.
Thấy Hoa Phượng há hốc miệng nhìn mình kinh ngạc, Thanh Trà mỉm
cười, nháy mắt với cô rồi chạy vụt đi.
Hoa Phượng nhìn theo bóng cô bạn thân của mình tay trong tay với Quốc,
cùng nhau chạy trên cát. Trông cả hai có vẻ như đã tìm được hạnh phúc.
Hoa Phượng mỉm cười, quay sang Công Dinh:
-Có lẽ Thanh Trà đã tìm được một tình yêu đúng nghĩa.
Dinh gật nhẹ đầu:
-Cả hai đứng yên nhìn theo bóng hai người bạn càng lúc càng xạ Hoa
Phượng tựa người vào Dinh, nhìn về phiá chân trời.
Hoàng hôn đã đến rồi đây.
Mỗi khi chiều đến mặt trời tròn và độ rực như được phủ hào quang, đang
chăm chăm nhìn xuống biển. Những gì con lại chỉ là những đám mây đủ
màu sắc, vẫn cứ bềnh bồng trên cao. Thật là một khung cảnh đẹp mê hồn.
Hoa Phượng nghiêng đầu thì thầm vào tai Dinh:
-Từ rất lâu rồi, em đã bị vẻ đẹp của biển lúc hoàng hôn cuốn hút. Em có thể
đứng hàng giờ trước biển để có thể chiêm ngưỡng cảnh mặt trời đang từ từ
lặn, để cảm nhận được cái đẹp, cái bao la của vũ trụ.
Công Dinh mĩm cười, siết chặt vai cô, lòng thầm nghĩ: Cô vợ sắp cưới của
mình thật là lãng mạn. Anh thấy vui vui khi nghe tiếng cô hát nho nhỏ:
”Cùng em biển chết…
Cùng anh biển tan…
Ngàn năm nổi đau. Hóa kiếp mây ngàn…
Cô đơn…biển cạn”.

Đột nhiên, Hoa Phượng ngẩng đầu lên nhìn anh, hỏi:
-Biển bao la như vậy, thì làm sao cạn được phải không anh?
Dinh ngạc nhiên:
-Biển cạn? - Rồi như hiểu ra, anh vòng tay ôm lấy cô, trả lời - Biển không
bao giờ cạn. Cũng như tình yêu của anh đối với em cũng vậy. KHông bao
giờ cạn.

Hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.