ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 161

sợ cho đứa em, bèn hét om sòm kêu nó trở vộ Nó quơ quơ tay trấn an cô,
nhưng cũng nghe lời bơi vào gần gần một chút.
Quốc thì đang dìu cho Thanh Trà tập bơi ở đằng kia. Dinh tức cười, nói với
Hoa Phượng:
-Ngoài biển sóng lớn như vầy, làm sao mà tập bơi được. Muốn tập bơi thỉ
phải tập trong hồ chứ. Này! Em có biết bơi không?
-Không.
-Sao không tập?
-Tại không ai dạy.
-Thì anh nè.
-Tập ở đây hả?
-À…không. Thôi, giờ thì em chỉ nhúng nước chơi thôi. Chừng nào về, anh
sẽ đưa em đi tới hồ bơi để tập.
Nhúng nước chán, Hoa Phượng đòi lên. Công Dinh cùng đi với cô về công
ty thay đồ.
Buổi chiều, Hoa Phượng lại rủ anh ra bãi. Dinh nhướng mắt, ngạc nhiên
hỏi:
-Em muốn tắm nữa hả?
-Không.
-Vậy ra ngoài đó làm chi?
-Thì…đi dạo.
-Ừ.
Hai người nắm tay nhau, chầm chậm thả bộ dọc trên bãi biển. Phìa sau hai
người là những dấu chân in trên cát. Phiá ngoài kia là những ngọn sóng
dang dập dìu vỗ ều. Sóng biển lúc hoàng hôn thật êm ềm, tho mộng.
Công Dinh chợt bấm nhẹ tay Hoa Phượng. Cô nhìn theo ánh mắt anh, và
phía trước Quốc và Thanh Trà cũng đã ra đây tự lúc nào. Hai người đang
dung dăng dung dẻ trên bãi cát, giống y như cô và Dinh hiện giờ.
Phát hiện ra Công Dinh và Hoa Phượng ở đằng sau, Thanh Trà ghé tai
Quốc nói gì đó rồi buông tay ra, chạy lại gần Hoa Phượng, nói nhỏ:
-Tao khám phá ra chuyện này rất quan trọng.
-Chuyện gì vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.