ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 32

-Ai bảo với cô là kem?
Cô chưng hửng:
-Chứ gì vậy?
Hắn cười cười, đưa cái túi cho cộ Hoa Phượng cầm lấy, rồi ở ra: Đôi giày
cao gót của cô.
-Hôm qua, mình để quên nó ở trong vườn. Sáng nay tôi đi dạo trong đó mới
phát hiện, vội đem đến cho Phượng.
Hoa Phượng hơi sượng, lí nhí:
-Cám ơn anh.
Thấy hắn vẫn đứng, cô sực nhớ:
-À! Mời anh ngồi. – Cô bỗng nhìn quanh – Í! Quên. Ờ….Anh có thể vào
trong nhà tự kiếm một cái ghế được không?
Công Dinh nhìn cô, cười, khoát tay:
-Phượng cứ ngồi yên đó đi, tôi tự biêt tìm ghế ngồi mà, đừng lo.
Hắn bước nhanh vào nhà một chút, rồi trở ra đặt cái ghế xuống trước mặt
cô, ngồi xuống rồi hỏi:
-Hoa Phượng thấy chân có đau không?
- Đau thì không. – Cô phì cười – Bó bột cứng ngắc rồi làm sao mà đau
được. Chỉ có điều không đi tới đi lui được nên tôi thấy bực bội.
Hắn ngồi im nhìn cô một hồi rồi nói:
-Thế phải làm sao cho Hoa Phượng đỡ bực bội?
-Ơ…tôi…không biết nữa.
Cô lúng túng, không biết phải trả lời thế nào. Bỗng nhiên hắn lại nói:
-Vậy mỗi ngày tôi lái xe đến đưa Hoa Phượng đi ra ngoài chơi nhé. Được
không?
Hoa Phượng mở to mắt, kinh ngạc nhìn hắn. Công Dinh gật đầu với cô, vẻ
mặt nghiêm nghị chờ đợi. Cô thận trọng:
-Anh không đùa đấy chứ?
-Không. Tôi nói thật đấy.
Hoa Phượng cười tươi, nhận xét:
-Lời đề nghị thật hấp dẫn.
Công Dinh nhìn thấy trong mắt Hoa Phượng ánh lên vẻ mừng rỡ, trông thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.