ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 34

Cô nhớ đến cảnh trời và biển lúc hoàng hôn. Không biết mọi người nghĩ
sao, chứ đối với cô thì không có cảnh thiên nhiên nào có thể so sánh được.
Khi ấy, biển đẹp tuyệt vời.
Năm ngoái, cô đã có dịp đi với chị Bích - người yêu của anh Huy – ra Vũng
Tàu chơi vài ngày, vì chị có người dì sinh sống ở đây.
Ngôi nhà trông thẳng ra biển, nên chiều nào Hoa Phượng cũng ra ngồi hàng
giờ trên cát, say sưa ngắm nhìn cảnh biển bao la, nhìn mặt trời đỏ sậm đang
hắt những tia sáng cuối cùng xuống mặt biển, làm cho những ngọn sóng lấp
lánh ánh bạc.
Và cô cứ ngồi như thế, chiêm ngưỡng say mê, cho đến khi quả cầu lửa màu
đỏ từ từ khuất dạng tận chân trời.
-Phượng đang nghĩ gì vậy?
Tiếng Công Dinh hỏi nhỏ nhưng cũng đủ làm cô sực tỉnh:
-À! Không. Đâu có gì.
Hắn hơi chau mày, dường như không hài lòng với câu trả lời quá quýt của
cộ Hoa Phượng ngó lơ ra ngoài, đưa tay lên vuốt tóc. Nhưng rồi khi liếc
sang, thấy hắn vẫn im lặng, vẻ trầm ngâm. Không hiểu sao, tự nhiên cô
buột miệng nói thật:
-Tôi….đang nghĩ về biển.
Hắn nhướng mắt:
-Biển à?
Thấy hắn chịu mở miệng, cô lại thấy vui:
-Ở ngoài đó, anh tha hồ tắm biển. Thích nhỉ.
-Hoa Phượng thích tắm biển lắm à.
-Thích chứ. Không phải chỉ có tắm không đâu. Mà bất cứ cái gì thuộc về
biển, tôi đều thích. Từ cát, sóng, tàu, thuyền, cho đến nghêu, sò, ốc, hến.
Hắn phì cười:
-Vậy khi nào chân khỏi hẳn, tôi sẽ đưa Phượng ra Vũng Tàu chơi nhé.
-Thật không? – Cô mừng rỡ reo lên.
-Ừ.
Rồi hắn nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thật ấm:
-Tối thấy mới có một đêm mà trông cô xuống sắc thấy rõ đấy nhé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.