ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 64

nhiên. Cô ngượng ngùng đưa mắt chỉ cho anh thấy bóng người. Công Dinh
quay lại nhìn, khẽ hỏi:
-Ai vậy em?
-Anh Tú, bạn của anh Huy và chị Bích.
Dinh nghiêng đầu nhìn cô, cươòi, vẻ trêu ghẹo:
-Thế anh ta có là bạn của em không?
Hoa Phượng nghênh mặt lên, cười cười:
- Đương nhiên là có rồi.
-là bạn như thế nào? Khai ra mau.
Công Dinh giả bộ trừng mắt, nghiến răng hầm hè làm Hoa Phượng cười
phá lên:
-Ừ. Thì là bạn….hàng xóm láng giềng, được không?
-Thôi được, tạm tin như thế. Bộ hắn thường hay đứng bên ấy nhìn sang nhà
em lắm à?
Hp gật đầu, thật thà đáp:
-Ừm. Tối nào ảnh cũng đứng đó hóng mát.
-Sao em biết hắn hóng mát? – Công Dinh vặn vẹo.
-Sao lại không biết? – Cô dẩu môi – Thì em cũng thường hay ra sân ngồi
xích đu mỗi tối thì sao? Chẳng lẽ cũng là nhìn sang nhà người ta?
Công Dinh cười, đưa tay bẹo má cô:
-Em đừng có lý sự. Được rồi. Vậy thì ngày nào anh cũng đến đây hôn em
mới được.
Hoa Phượng đỏ mặt, nhéo Dinh một cái đau điếng.
-Nói nhảm không hà.
-Cái gì mà nhảm? Anh nói nghiêm chỉnh đấy.
Dinh cầm tay Hoa Phượng, vỗ nhè nhẹ:
-Thôi, em vào nhà đi. Anh về nhé.
Anh buông taỵ Chờ cho cô vào hẳn bên trong và đóng cửa, anh mới cho xe
chạy, nhưng vẫn không quên liếc sang bên kia. Bóng người hàng xóm cửa
Hoa Phượng vẫn đứng đó, im lìm bất động.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.