ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 67

Thanh Trà liếc Hoa Phượng một cái sắc lẻm:
-Mày thì bây giờ chỉ lo chuyện yêu đương thôi, chứ có cón nhờ chuyện gì
đâu.
-Gì mà yêu đương? – Hoa Phượng cãi.
-Chứ mày với ông Dinh không phải là yêu sao?
Hoa Phượng không biết có nên cãi với Thanh Trà nữa không. Cô im lặng
dọn dẹp mấy cái dĩa xuống bếp, lòng phân vân không chắc đó có phải là
tình yêu? Vì dạo sau này cô với Dinh đi chơi thường xuyên hơn. Những
ngày không có Dinh, tự nhiên cô thấy buồn buồn làm sao ấy! Có lẽ Thanh
Trà nói đúng, chắc cô đã yêu rồi.
Hai cô mở nhạc om sòm, rồi rủ nhau ra sân ngồi chơi. Thanh Trà ngồi đung
đưa xích đu, miệng hát nghêu ngao theo cái máy cassette, trông có vẻ yêu
đời lắm.
Hoa Phượng thì ngồi bệt xuống ngay thềm nhà, mắt nhìn vẩn vơ, thả hồn
theo tiếng nhạc. Bỗng một chiếc là rơi xuống cạnh chân, cô nhặt chiếc lá,
cầm ve vẩy trên tay và ngưóc lên nhìn cây mận. Trái không còn nhiều nữa
vì đã được bọn cô hái hôm trưóc rồi.
Tự nhiên Hoa Phượng nhớ đến Vĩnh Tú. Hôm hái mận cũng có anh tham
gia, nhưng nay thì anh đã ở xa lắm rồi. Cô thầm nghĩ sự xa cách của con
người giống như cánh chim bay vậy. Mới cùng nhau vui đùa trên một
khoảnh sân hẹp, thoắt một cái là đã cách xa nghìn trùng.
Hoa Phượng nhớ lại ngày Tú ra đi. Hôm đó, cô đi chơi với Dinh suốt buổi
chiều, khi về đến nhà vừa lên phòng lấy bộ đồ định đi tắm thì thằng Hoàng
kêu:
-Chị Phượng ơi! Chị ra, em nói cái này cho nghe.
-Chuyện gỉ vậy? – cô mở cửa phòng, thò đầu ra hỏi.
-Sư phụ em muốn nói chuyện với chị.
Hoa Phượng hơi ngạc nhiên nên cứ đứng nhíu mày nhìn, khiến nó phát
nhăn mặt gắt:
-Chị lẹ lên đi. Làm gì cứ đứng nhìn em kỳ vậy? Ảnh đang hcờ dưới nhà
kìa.
-Mà có chuyện gì? - Vừa đi, cô vừa quay lại hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.