ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 69

Tú nhìn đồng hồ, cười với cô rồi dợm bước đi ra, nhưng anh chợt đứng lại:
-Suýt chút nữa thì tôi quên, Phượng cho tôi gởi lời chào Thanh Trà nữa
nhé.
- Được rồi. Tôi sẽ nói lại là anh hẹn sẽ có ngày về đây cùng với nó hái mận
ở nhà tôi nữa chứ gì?
Tú cười thoải mái, gật gật đầu, bước nhanh ra cửa.
Tiễn Vĩnh Tú tới cổng, Hoa Phượng mới sực nhớ ra, bèn gọi:
-À! Quên. Anh Tú này?
Vĩnh Tú quay lại nhìn cô:
-Gì thế Phượng?
-Anh nhớ viết thư về nhé.
-Ừ. Tôi sẽ thường xuyên viết thư cho Phượng.
Đêm hôm đó, Hoa Phượng nằmthao thức cho đến lúc đồng hồ gõ mười một
tiếng. Cô bước xuống khỏi giường, đến bên cửa sổ ngước nhìn lên bầu trời,
với hy vọng thấy được chiếc máy bay đang chở một người bạn của cô sang
phương trời khác. Nhưng cô hoàn toàn chỉ thấy chi chít hàng vạn đốm sao
lấp lánh trên nền trời tối đen.
Tiếng nói của Thanh Trà làm Hoa Phượng giật mình trở về hiện tại:
-Làm cái gì mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn vậy?
-Ơ…không có gì….
-Ở đó mà không có. Nhớ chàng rồi phải không?
-Ai! – Hoa Phượng còn lo ngơ không hiểu.
-Công Dinh chứ ai nữa. – Thanh Trà bỗng nheo mắt nhìn cô đầy vẻ nghi
ngờ - A! Hay là mày còn có người khác?
Hoa Phượng vội vàng xua tay:
-Còn ai đâu. Mày chuyên môn nghĩ bậy không hà.
Thanh Trà có vẻ ngẫm nghĩ:
-Thế Vĩnh Tú thì sao? Nói thật nhé. Tao thấy hình như Tú có vẻ thích mày
đấy.
Hoa Phượng nhăn mặt:
-Anh Tú chỉ là bạn bình thường thôi. Mày sao hay suy diễn quá.
- Để rồi xem. Tao không bao giờ đóan sai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.