ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 82

Hoa Phượng vừa đi lên cầu thang vừa nói:
-Em không ăn đâu. Chị đừng lọ Nếu chút nữa có đói thì em sẽ ăn.
Tiếng chị Châu nói vọng theo:
-Ờ, Phượng ơi! Thanh Trà gọi điện thoại tới tìm em mấy lần đó.
-Vậy hả chị?
Cô không lên lầu nữa, mà quay trở xuống phòng khách. Nằm dài trên ghế
xa-lông, cô với tay nhấc điện thoại, bấm số của Thanh Trà. Chuông vừa reo
tiếng thứ nhất, đã có người nhấc máy. Giọng Thanh Trà có vẻ hấp tấp:
-Alộ Phượng phải không?
-Ừ. Nghe nói mày gọi cả chục lần tìm tao hả? Có chuyện gì không?
-Ơ….không có gì. Tại thấy hết giờ làm rồi nên gọi xem mày về chưa. Tan
sở rồi mà mày không về nhà, còn đi đâu nữa thế?
Hoa Phượng hơi ngạc nhiên, nhưng cũng thấy tức cười. Con nhỏ tò mò này
lại muốn điều tra mình đây.
-Tao định ghé thăm mày.
-Sao không tới?
Hoa Phượng không kềm được, cười phá lên:
-Làm gì mà nóng nảy dữ vậy? Không phải mày đang bị cảm nặng hay sao
mà nghe giọng mày hăng hái thế?
-Ơ…tao…
- Để tao kể từ từ cho mà nghe. Tao định ghé nhà mày, nhưng đang đi ngoài
đường thì bị người ta bắt cóc vào một quán cà phê mới khai trương. Vào đó
mới thấy toàn là nghệ sĩ không hà mày ơi. Không còn cách nào khác, đành
phải bỏ lỡ chuyến thăm bạn hiền.
Thanh Trà có vẻ quan tâm:
-Công Dinh phải không?
-Ừ. Nhưng anh ấy có chở theo một người nữa.
-Ai vậy?
-Ca sĩ Nguyên Bình.
-A! VẬy hả? – Thanh Trà reo lên – Hôm nay mày thật may mắn.
-Có gì quan trọng đâu mà mày nói vậy.
-Sao lại không quan trọng? Ít ra thì cũng được ngồi chung bàn và nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.