ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 87

lòng mình buồn bã một cách lạ thường. Khi cô chạy ngang một hiệu sách,
chợt có một người đang đứng trên lề vừa ngoắc vừa gọi tên cô, làm Hoa
Phượng giật mình thắng xe, quay lại nhìn.
-Ủa! Anh Nguyên Bình! Anh làm gì đứng đây vậy?
Chàng ca sĩ vừa cười vừa tiến lại gần Hoa Phượng, trên tay cầm vài quyển
sách.
-Tôi tạt vào đây mua ít sách.
Chợt nhớ ra, Hoa Phượng lại hỏi tiếp:
-Vậy không phải là anh đi chung với anh Dinh sao?
-À! Hồi nãy thì tụi tôi đi chung, định là đến quán cà phê trước cửa công ty
Hưng Thịnh đợi Hoa Phượng, nhưng đến đây thì tôi muốn mua sách, nên
nói với Dinh cho tôi xuống, còn nó đi đâu thì tôi không biết. Thế Hoa
Phượng không gặp Dinh sao?
-Không. – Cô lắc đầu.
-Lạ thật! Vậy thì nó đi đâu nhỉ? -Nguyên Bình lẩm bẩm.
Bỗng nhiên Hoa Phượng tức cười, Thanh Trà đang háo hức muốn gặp mặt
và làm quen được với thần tượng thì anh chàng lại ở đây. Còn Công Dinh
nói là đợi mình thì lại mất tiêu, chẳng thấy bóng dáng đâu. Cô lắc đầu,
đúng là mọi sự chẳng bao giờ theo ý muốn.
-Có gì vui mà Hoa Phượng cười một mình vậy?
Nguyên Bình nghiêng đầu hỏi làm Hoa Phượng sực tỉnh. Cô cười, giả lả:
-À! Không….đâu có gì.
Nhìn thấy anh chàng có vẻ nhàn tản, đứng vẩn vơ, Hoa Phượng buột miệng
hỏi:
-Thế bây giờ anh định làm gì? Đợi anh Dinh à?
-Không. – Nguyên Bình lắc đầu – Đã gặp Hoa Phượng ở đây rồi mà không
thấy hắn thì có trời mới biết hắn ở đâu. Tôi định đón taxi về nhà. -Nhà anh
ở đâu? Xa không?
-Nhà tôi ở đường Nguyễn Tri Phương.
Ngẫm nghĩ một chút, Hoa Phượng chợt nói:
-Tôi cho anh quá giang nhé.
-Vậy thì còn gì bằng – Nguyên Bình cười hớn hở - Nãy giờ tôi muốn đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.