ÁNH HỒNG HẠNH PHÚC - Trang 88

chung với Hoa Phượng lắm, nhưng ngại. Sợ phiền cô.
-Có gì đâu mà anh ngại.
Hoa Phượng cười vui vẻ. Cô thấy anh chàng này cũng giản dị, chứ không
kênh kiệu như những ngôi sao nổi tiếng khác.
Căn nhà của Nguyên Bình nhỏ, nhưng gọn gàng và sạch sẽ lắm. Đưa anh
chàng về đến nhà, thì lẽ đương nhiên là Hoa Phượng được mời vào trong
nhà uống ly nước chứ. Vả lại, nói chuyện với Nguyên Bình, cô thấy thoải
mái lắm, tưởng như anh và cô đã quen và thân nhau lâu lắm rồi.
-Hoa Phượng thấy nhà tôi thế nào?
-Ừm. Gọn gàng, ấm cúng lắm. Sao chỉ có mình anh vậy? Nãy giờ tôi chẳng
thấy ai khác?
-Thấy sao được? – Nguyên Bình cười – Căn nhà này tôi mới mua để ở một
mình cho yên tĩnh.
Hoa Phượng vỡ lẽ:
-À! Thì ra ca sĩ nổi tiếng được nhiều người ái mộ quá, nên phát ngợp rồi
phải không?
Nguyên Bình xua tay định phải đối, nhưng rồi lại gật đầu:
-Có lẽ Phượng nói cũng đúng, nhưng tôi không có ý làm cao hay kênh kiệu
đâu nhé. Tôi cũng không hề xem thường những người ái mộ mình. Chỉ đơn
giản là tôi…hơi mệt, thế thôi.
-Tôi hiểu – Hoa Phượng nhìn anh, cười ranh mãnh – Nhưng tôi báo cho anh
biết nhé. Cô bạn cùng làm chung với tôi đang đòi anh Dinh phải dẫn đến
gặp anh để làm quen đấy.
-Thế à? – Nguyên Bình cười, chợt nghiêng đầu nhìn ra đường – Hoa
Phượng xem kìa. Ai như Dinh đang đi với bạn đến rồi kìa.
Hoa Phượng quay lại. Cô nhìn thấy Công Dinh và Thanh Trà đang tươi
cười bước vào cửa. Tự nhiên, cô tắt hẳn nụ cười. Công Dinh thì sững người
ra ngạc nhiên:
-Ủa, Hoa Phượng! KHông ngờ lại gặp em ở đây.
Công Dinh bước tới, ngồi xuống gần Hoa Phượng, đưa mắt cố như chờ đợi
một câu trả lời. Nhưng Hoa Phượng vẫn lặng thinh, vẻ mặt cô kính như
bưng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.