ANH HÙNG CA - Trang 217

“Nói nhiều vô ích, vào thăm dò là biết ngay.” Quy Hải Minh lạnh lùng

nói.

“Rắn con ca ca, cẩn thận có mai…” Chữ “phục” còn chưa kịp nói ra,

Tiểu Trúc đã thấy Quy Hải Minh tung người nhảy xuống dưới hang. Nàng
bèn đưa tay lên vuốt trán, khẽ lắc đầu vẻ hết cách, rốt cuộc đành bám theo.

Nhìn đám tiểu bối lần lượt nhảy xuống dưới hang, Mặc Bạch đưa tay

phải lên mân mê cằm, cười gượng, nói: “Một kẻ lạnh lùng ít nói, trọng tình
trọng nghĩa, làm việc thì rất sảng khoái, chỉ tiếc lại hay ỷ vào một thân
công phu mà tự cao tự đại. Một kẻ thì lắm lời đa lễ, rất trọng tình xưa, lại
đọc rất nhiều sách, chỉ tiếc rằng tốt bụng quá mức cần thiết… Thật đúng là
khó lựa chọn mà!”

Mặc Bạch một mặt lầm bầm như thế, một mặt bắt Trì Phong quyết, một

làn gió mát lập tức nổi lên đỡ y xuống dưới đáy hang.

Chỉ thấy hang động này nhỏ hẹp lạ thường, chỉ đủ cho một người đi qua,

trên mặt đất rải đầy đá vụn, còn lởm chởm khá nhiều măng đá, vách động
thì thô ráp lồi lõm, thoạt nhìn có vẻ như do thiên nhiên hình thành. Vậy
nhưng sau khi bốn người đi được mấy trượng, mặt đất dần trở nên bằng
phẳng, vách động thì càng lúc càng bóng láng. Lại đi thêm mấy thước nữa,
mặt đất và vách động đều được lát bằng đá xanh phẳng phiu, nhìn cứ như
một đường hầm dẫn vào lăng mộ.

Trong con đường tăm tối âm u ấy, khung cảnh vô cùng tĩnh lặng, bốn

người chỉ có thể nghe thấy những tiếng hít thở của nhau. Hang động uốn
lượn đâm xuống phía dưới, hệt như một con đường dẫn xuống cõi U Minh,
càng đi về phía trước thì xung quanh lại càng âm u lạnh lẽo. Quy Hải Minh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.