ANH HÙNG CA - Trang 216

Không biết qua bao lâu sau, bọn họ nhìn thấy con bướm lửa bay tới trước
một gốc cây cổ thụ và lượn lòng vòng quanh đó.

Đó là một gốc long não có tuổi đời khoảng trên trăm năm, cần hai người

mới có thể ôm trọn một vòng. Có điều núi Xích Vân này là linh mạch trong
trời đất, cây cối đa phần đều vừa cao vừa to, giữa một biển cây cối xanh
biếc như thế, gốc long não này cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ duy có một
điểm hơi khác thường là trên thân cây có một cái hốc lớn do côn trùng đục
khoét mà ra.

Con bướm lửa bay lượn xung quanh gốc cây long não cổ thụ hai vòng,

thế rồi ánh lửa chợt lóe lên, nó chui luôn vào trong hốc cây. Tiểu Trúc
thoáng ngạc nhiên, định đi tới thăm dò, chợt bị Quy Hải Minh đưa tay cản
lại. Quy Hải Minh không nói năng gì, chỉ lật tay lấy Bàn Long thương từ
sau lưng xuống, đoạn ngắm bắt quyết, một ngọn lửa lập tức bùng lên, quấn
xung quanh cán thương.

“Phá!”

Sau tiếng quát khẽ của Quy Hải Minh, ngọn lửa trên cán thương liền lao

vọt đi như một mũi tên vừa rời khỏi dây cung, đâm thẳng vào gốc long não.
Chỉ nghe “uỳnh” một tiếng, gốc cây cổ thụ cùng khu vực xung quanh mấy
trượng đều bị thiêu cháy thành than, để lộ một hang ngầm dưới lòng đất.
Trên thành hang có dán mấy tấm bùa, tạo thành một trận đồ ánh lên những
tia sáng màu tím.

“Phong Hồn phù?” Tất Phi vừa nhìn đã nhận ra ngay loại bùa đó, sắc mặt

càng trở nên kinh ngạc. “Loại bùa này được dán ở đây hiển nhiên là để đề
phòng hồn phách trốn ra ngoài hang. Nhưng ta ở Xích Vân lâu này đã hai
mươi mấy năm, vậy mà chưa từng nghe sư phụ kể là bản môn có mật đạo
chuyên phong ấn hồn phách.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.