ANH HÙNG CA - Trang 236

mênh mang này, chỉ duy có biện pháp ấy là có thể cứu chúng sinh trong
thiên hạ khỏi cơn nước lửa... Khụ...”

Chính Đức chân nhân ho lên sặc sụa một hồi, mỗi lần ho lại nôn ra một

ngụm máu lớn. Tất Phi không đành lòng, lại muốn cứu chữa cho sư phụ
mình, nhưng bị lão nắm chặt lấy cổ tay, thành ra không thể động đây. Chỉ
thấy Chính Đức chân nhân cố gắng nuốt máu tươi vào bụng, sau đó lại nói
tiếp: “Ta... ta nói ra những lời này không phải để cầu xin sự khoan thứ, ta
chỉ mong con nhớ lấy... kẻ đó ắt có mưu đồ thâm độc, con nhất định phải đề
phòng... Ứng Long tôn giả...”

Giọng của lão yếu dần, cuối cùng không thể nào nghe thấy nữa. Còn đôi

bàn tay khô gầy kia rốt cuộc cũng đã buông ra, thõng hẳn xuống, hoàn toàn
không còn chút sức lực nào.

Tất Phi gọi liền mất tiếng “sư phụ” bằng giọng đau thương tột cùng, vậy

nhưng không sao đánh thức được thần trí của lão nữa. Còn mấy người Tiểu
Trúc vốn đều cảm thấy Chính Đức chân nhân chết chưa hết tội, có kết cục
thế này cũng là hoàn toàn đáng kiếp, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ đau buồn
trên khuôn mặt Tất Phi, những lời trách cứ đều không nỡ nói ra khỏi miệng,
tất cả chỉ lặng im.

Trong gian phòng đá to lớn, mọi thứ đều chìm trong tĩnh lặng, chỉ có

những tiếng khóc rấm rứt khe khẽ vang lên: “Huynh đừng đi mà... Huynh
vẫn còn nợ muội... Huynh...”

Tiểu Trúc nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Chung Vô Gia

đang ôm chặt lấy thân thể Hóa Xà, những giọt nước mắt chảy dọc theo
khuôn mặt xinh đẹp, nhỏ xuống làn da rắn đã cháy đen thui. Còn đôi mắt
của Hóa Xà lúc này đã không còn đỏ tươi như máu nữa, thay vào đó là một
thứ màu xám ảm đảm. Dường như phát hiện ra ánh mắt của mọi người,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.