ANH HÙNG CA - Trang 339

hạ, những việc ấy thì có liên quan gì tới y chứ? Y chỉ biết rằng, cha mẹ y
đều không đáng phải chết, không đáng phải chết, không đang phải chết!

Quy Hải Minh nheo đôi mắt lại, ngưng tụ ra ngọn lửa Minh Tiêu Chi

Viêm đặc biệt của dòng họ Minh Xà nơi lòng bàn tay. Ngọn lửa bùng lên và
quấn quanh ngọn trường thương màu bạc, sau đó không ngừng nhảy nhót ở
nơi đầu mũi thương. Chỉ thấy Quy Hải Minh giơ cao tay phải, đâm mạnh
mũi thương về phía trước.

Sau một đòn tấn công toàn lực của y, cây cột sắt khổng lồ dứng sừng

sững giữa biển tức thì bị đâm thấu. Mũi thương sắc bén lưu lại trên cây cột
một cái lỗ đen thui, vết nứt nhanh chóng lan rộng, những mảnh sắt nhỏ rơi
xuống không ngừng, để rồi cuối cùng toàn bộ cây cột đều sụp xuống.

Vậy nhưng không có linh hồn nào cả, cũng chẳng có nội đan của yêu

linh, chỉ có những mảnh sắt vụn rơi ào ào xuống biển cả vô bờ, sau nháy
mắt đã bị những cơn sóng lớn nuốt chửng.

Quy Hải Minh kinh hãi đến nỗi chẳng nói thành lời, chỉ biết mở to hai

mắt, sững sờ nhìn cột Thiên Tuyền sụp đổ. Người thanh niên mặt mũi vốn
luôn lạnh tanh, sau lưng phải gánh theo sứ mệnh và trách nhiệm nặng nề ấy
lúc này lại để lộ ra thần sắc yếu đuối trước giờ chưa từng có. Mãi đến khi
nhìn thấy cây cột khổng lồ kia bị chôn vùi dưới đáy biển, y vẫn không dám
tin vào cảnh tượng trước mắt. Y run rẩy đưa tay tới khoảng không phía
trước, dường như muốn chụp lấy thứ gì đó ở giữa đất trời.

Nhưng lòng bàn tay y vẫn trống rỗng, chẳng chụp được thứ gì. Những

mảnh băng sắc lẹm như dao vẫn bay tán loạn giữa đất trời, chợt cứa rách
lòng bàn tay y…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.