ANH HÙNG CA - Trang 42

“Lục cô nương, xin đừng nôn nóng!” Tất Phi cất lời ngăn cản Lục Linh,

sau đó lại quay sang nhìn Mặc Bạch, thấp giọng thỉnh cầu: “Tiền bối, nếu
không vì tình thế nguy cấp, bọn vãn bối đã chẳng tới đây quấy rầy. Chính
như tiền bối vừa nói, phong ấn bên bờĐông Hải đã nguy ngập lắm rồi, Ứng
Long và Tương Liễu không lâu sau sẽ phá phong ấn thoát ra, tới lúc đó
thảm trạng mười năm trước sẽ lại một lần nữa xảy đến. Tiền bối thân là tiên
quân, lẽ nào lại không quan tâm tới việc này, thản nhiên sống cuộc sống
thanh bình của mình trên núi, để mặc cho muôn vạn chúng sinh phải rơi
vào cảnh nước sôi lửa bỏng hay sao?”

Lời của Tất Phi khiến Mặc Bạch bất giác trầm ngâm một lát, rồi y chậm

rãi nói: “Trời cao lồng lộng, tự có an bài. Không phải ta cố tình khoanh tay
đứng nhìn, thật sự là trong tay ta không có vật mà các ngươi đang tìm
kiếm.”

Mộ Tử Chân và Tất Phi ngơ ngác nhìn nhau, suốt hồi lâu chẳng nói năng

gì. Đám người của Độ Tội cốc thì đã bắt đầu xao động, gã hán tử vừa rồi
kêu to: “Đừng nghe hắn nói linhtinh! Phán đoán của sư phụ ta chưa bao
giờsai, Vân Sinh kính nhất định nằm trong tay kẻ này! Các huynh đệ, ra tay
thôi!”

Dứt lời, hắn quát to một tiếng, tung mình nhảy vọt lên, thanh trường kích

màu trắng bạc trong tay chém thẳng về phía đỉnh đầu Mặc Bạch. Mặc Bạch
khẽ xoay người một chút, đầu ngón tay phất nhẹ, lập tức có một chiếc lá
trúc xanh biếc lao thẳng về phía bả vai của đối phương, cắm sâu vào trong
thịt, tuy không đến nỗi khiến kẻ này bị trọng thương nhưng cũng làm cho
vai hắn tê rần, không thể nào nhấc thanh trường kích nặng nề kialên được
nữa.

“Lui xuống!” Sau một tiếng quát lớn, Lục Linh vung cây bán nguyệt

kích của mình lên, nhắm thẳng hướng Mặc Bạch mà bổ tới, mấy gã môn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.