ANH HÙNG CA - Trang 450

Nghe Lục Linh khẩn cầu, Quy Hải Minh lạnh lùng đưa mắt liếc qua, rốt

cuộc không vứt cô ta xuống mà dùng đuôi quấn lấy cô ta. Trong khi chuẩn
bị vỗ cánh bay đi, y há to cái miệng rắn của mình ngoạm lấy viên bảo châu
trên đỉnh tháp, sau nháy mắt đã bay vút lên giữa không trung.

Thế nhưng, người tính chẳng bằng trời tính, đúng vào khoảnh khắc Minh

Xà mang theo mọi người rời đi, viên bảo châu kia vốn đã bị pháp thuật của
Tiểu Trúc đánh nứt, bây giờ lại bị miệng rắn ngoạm vào, bất ngờ vỡ vụn.
Càn Khôn đỉnh được giấu bên trong sau nháy mắt đã rơi từ trên mây xuống
đất. Nếu Quy Hải Minh quyết ý muốn tranh cướp, ắt sẽ phải giao tranh với
các đệ tử Xích Vân lâu dưới kia, gây ra vô số thương vong. Y hơi đờ người
ra, cuối cùng hóa thành một luồng sáng bay đi, rời khỏi vùng đất thị phi
này, rất nhanh đã bỏ lại các đệ tử của Xích Vân lâu ở lại tít đằng sau.

***

Giữa chốn núi sâu rừng thẳm, khung cảnh vô cùng tịch mịch. Phía đằng

đông, mặt trời vừa ló hiện, trên nhành cây ngọn cỏ vẫn còn đậu những hạt
sương. Bỗng có tiếng gió rít lên, một cái bóng màu bạc lao vào trong rừng,
cỏ cây đung đưa không ngớt, sương sớm rơi xuống lả tả, ngấm vào trong
đất.

Ánh bạc dần dần tan đi, để lộ năm bóng người. Nữ võ sĩ trẻ tuổi thân

hình cao ráo, buộc tóc đuôi ngựa vội vàng nhảy tránh ra một bên, dường
như muốn giữ khoảng cách với những người còn lại. Động tác này của cô
ta khiến nàng thiếu nữ xinh đẹp vận đồ màu xanh bất mãn nói: “Này, cô
đúng là đồ qua cầu rút ván, vừa rồi còn cầu xin rắn con ca ca giúp đỡ, mang
cô rời khỏi Xích Vân lâu, thế mà bây giờ đã phô ra cái vẻ chê ghét đáng
khinh kia rồi. Trên giang hồ, người ta bảo cô là hạng nữ anh hùng dám yêu
dám hận, dám làm dám chịu, nhưng theo cô ta thấy, cô chỉ là thứ nhát gan
sợ chuyện, dám làm nhưng không dám chịu mà thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.