ANH HÙNG CA - Trang 489

Lời của cô ta còn chưa dứt thì người đã như một mũi tên vừa rời khỏi

dây cung, lao vọt về phía trước. Chỉ thấy thân hình cô ta nhanh như điện
xẹt, đòn tấn công cũng mạnh mẽ vô song, cái lưỡi sắc của bán nguyệt kích
xẹt qua giữa hư không, tựa như một vầng trăng bạc chém về phía đầu Đào
Ngột. Thấy Lục Linh khí thế ngút trời, Nguyệt Tiểu Trúc khẽ cười một
tiếng, nhảy về phía sau, nhường vị trí cho Lục Linh thi triển bản lĩnh.

Ánh bạc lóe lên trùng trùng, khiến người ta nhìn mà hoa cả mắt. Bàn

Long thương cùng Minh Tiêu Chi Viêm tựa như rồng xanh nhảy múa, vây
quanh Đào Ngột, khiến nó bị thương kêu thảm liên hồi. Bán nguyệt kích
tựa vầng trăng bạc treo giữa trời cao, lại tựa như rồng bạc giáng thế, không
ngừng uốn lượn, chiêu nào cũng đánh vào đầu Đào Ngột. Lối đánh bất chấp
tính mạng đó của cô ta khiến Quy Hải Minh hơi nhíu đôi mày kiếm, cuối
cùng liền thu thương đứng đó, trao cho Lục Linh cơ hội tung ra đòn cuối
cùng.

“Hây!” Sau một tiếng quát vang của Lục Linh, bán nguyệt kích lóe lên

ánh bạc, lưỡi kích chém ngập vào trán của con hung thú. Sau một tiếng kêu
thảm thiết, Đào Ngột rốt cuộc cũng đã ngã gục xuống đất, không còn hơi
thở. Lục Linh vẫn chưa hết giận, liền nắm chặt thanh trường kích, dội mạnh
cán kích xuống đất, gằn giọng nói: “Nguyệt cô nương, cảm phiền đưa ta lên
trên, ta phải làm thịt mấy gã súc sinh ở trên đó!”

“Ồ?” Tiểu Trúc kinh ngạc thốt lên. “Nguyệt cô nương? Cảm phiền? Chà

chà, sao cô tự nhiên lại khách sáo thế, rốt cuộc đã biết bọn ta là người tốt
rồi phải không?”

Lục Linh chống kích đứng đó, nghiêm túc nói: “Ta tin những người mà

Tất huynh chọn làm bạn ắt không phải người xấu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.