ANH HÙNG CA - Trang 75

Quách Vũ ngoảnh đầu qua, hai tay lau mặt rồi mới xoay người lại, vung

tay vỗ lên lưng Hồng Phi một cái, lớn tiếng nói: “Tiểu tử thối, đi nào,
chúngta về nhà, hôm nay nhà chúngta có khách đấy!”

Dứt lời, Quách Vũ vòng tay qua khoác vai con trai mình, chuẩn bị về

nhà. Nhưng vừa mới xoay người lại, ông ta đã nhìn thấy Tiểu Trúc đang bế
gấu trúc đứng ởchỗ cách mình không xa, còn thanh niên cao lớn lạnh lùng
kia thì lại chẳng rõ tung tích. Quách Vũ hơi nhướng mày lên, rảo bước đi
tới trước mặt Tiểu Trúc, thấp giọng hỏi: “Tiểu cô nương, gã cao lớn kia đi
đâu mất rồi? Y là người như thếnào của cô vậy?”

“Thúc muốn nói tới rắn…” Tiểu Trúc suýt thì lỡ lời, vội vàng nói chữa:

“Quách thúc, thúc muốn hỏi về Quy Hải ca ca ư? Huynh ấy, huynh ấy buồn
tiểu, đi một lát rồi sẽ về ngay.”

Hóa ra, vừa rồi khi Quách Vũ và các thôn dân dọa lui Phi và làm làn

sương mù trong rừng tan đi, Quy Hải Minh đã thi triển yêu lực, thân hình
lao vọt vào trong rừng với tốc độ nhanh như một cơn gió để tìm kiếm tung
tích của Phi. Tiểu Trúc ngỡ rằng người thợ săn này muốn hỏi về tung tích
của Quy Hải Minh, bèn tùy tiện nói bừa. Nàng đâu biết, trọng điểm trong
câu hỏi củaQuách Vũ không phải như vậy. Vừa nghe thấy hai chữ “ca ca”,
Quách Vũ vui mừng không lời nào tả xiết, vội vàng kéo Hồng Phi đến
trước mặt Tiểu Trúc, cười nói: “Vị cô nương này đến Đỉnh Sơn để hái
thuốc, lạ đất lạ người, tiểu tử thối, nếu có rảnh thì hãy dẫn người ta lên núi
dạo chơi một chút nhé!”

Quách Hồng Phi làm gì mà chẳng biết mục đích của cha mình, bèn xấu

hổ cúi gằm mặt, chẳng nói năng gì, sắc mặt càng trở nên nhợt nhạt.

Không lâu sau, Quy Hải Minh cũng từ trong rừng đi ra, sau khi lạnh lùng

nhìn khắp mọi người một lượt liền khẽ lắc đầu với Tiểu Trúc và Mặc Bạch.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.