ANH HÙNG CHÍ - Trang 626

- Chỉ cần ngươi đáp ứng thì dễ nói rồi, từ nay kẻ nào còn dám bày kế hãm
hại con thì ta sẽ trách phạt, tuyệt đối không nương tay. Di nương chưa bao
giờ bạc đãi người nhà.

Đột nhiên Lư Vân cất tiếng cười to, Nhị di nương thấy thì cả giận:

- Ngươi…Người cười cái gì?

Lư Vân ngửa mặt lên trời cười lớn rồi liên tục vỗ vào ngực, tựa như nghe
được chuyện cười hoang đường nhất thế gian, nói:

- Ta cười gì sao? Ta cười chính bản thân ta không nên thân. Lư Vân ta vốn
là kẻ đọc sách nên có lòng báo đền nợ nước, tạo phúc cho lão bá tánh trong
thiên hạ, không ngờ ta thi rớt khoa khảo, gặp vận xấu liên miên. Nếu chỉ
lưu lạc thành thư đồng trong nhà người ta, hàng ngày làm vài việc vặt cũng
không đáng gì, nhưng lại cùng hạng người tam cô lục bà như ngươi đấu khí,
khác nào đại cô cô tranh giành cùng tiểu di nương một cách nhàm chán! Ha
ha, đúng là rất đáng cười! Ha ha! Ha ha ha!

Đào Tiểu Vũ eBook
Tải eBook: www.dtv-ebook.com
Đọc truyện Online - Chương 7: Vỡ mộng Dương Châu

Anh Hùng Chí

Tác giả: Tôn Hiểu

Quyển II: Văn chương thời loạn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.