ANH HÙNG CHÍ - Trang 1017

Liễu Ngang Thiên thở dài nói:

- Tiên đế băng hà, trong chớp mắt mấy chục năm liền trôi qua. Trong triều
không ai dám nhắc lại việc này. Đương kim hoàng thượng không thích quân
nhân chúng ta, liền nghe theo kế sách của Giang Sung, nhất nhất điều động
chúng ta đến biên cương, bên tai thanh tĩnh đỡ phải nghe những lời phiền
nhiễu.

Tần Trọng Hải than nhẹ một tiếng, nói:

- Nếu không phải Hầu gia mấy năm nay đả bại bộ tộc Ngõa Lạt, lập hạ
nhiều công lao hạng mã, chỉ sợ hiện còn đang ở Mục Dương phương bắc đi
chăn ngựa a!

Liễu Ngang Thiên cười khổ rồi nói tiếp:

- Về sau bên Dã Tiên lại nội loạn, đám nhi tử của hắn đánh loạn thành một
đống. Bổn triều không mất một binh một tốt nào mà chúng tự diệt vong.
Đến lúc này, thảm họa ngự giá thân chinh năm xưa càng bị quên lãng như
từng phát sinh qua. Tuy vậy, văn võ cả triều dù lòng dạ bạc bẽo nhưng trong
thiên địa vẫn có chính khí, cuối cùng xuất hiện một danh thần tài cao gan
lớn, ngấm ngầm chống lại Giang Sung. Người này họ Vương tên là Ninh,
nhậm chức Tả Ngự Sử đại phu, phong cốt lẫm liệt, ngạo tuyệt đương thời.

Liễu Ngang Thiên thấy khóe miệng Lư Vân khẽ nhúc nhích, hỏi:

- Sao? Ngươi biết Vương đại nhân?

Lư Vân lắc đầu nói:

- Tiểu nhân từng nghe Định Viễn huynh đề cập qua tên người này. Khi đó
Định Viễn huynh ly hương chạy trốn, vào kinh thành là để tìm kiếm Vương

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.