ANH HÙNG CHÍ - Trang 1107

Trương Chi Việt bị trói chặt, một thân võ nghệ cao minh hoàn toàn không
thể sử ra, phẫn nộ mắng to:

- Cẩu tặc hèn hạ! Có giỏi liền thả ta, mọi người đại chiến một hồi cho sảng
khoái! Không cần làm trò vô sỉ này!

Đại vương nọ không để ý đến hắn mà miệng khẽ nhúc nhích, liền muốn hô
một chữ cuối cùng.

Diễm Đình ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Ngũ Định Viễn, khóc rằng:

- Ngũ đại gia, van cầu ngài cứu mạng sư thúc ta. Ngày sau ta làm trâu làm
ngựa, nhất định báo đáp đại ân đại đức của ngài!

Quyên Nhi sớm khóc sướt mướt, lại nức nở nói:

- Đều là A Ngốc không đi. Nếu A Ngốc ở đây, nhất định hắn sẽ có biện
pháp!

Ngũ Định Viễn thầm nghĩ:

- Nếu ta đi xuống, đại vương kia là phường đạo phỉ vô sỉ, làm gì có chuyện
giữ lời thả người, chỉ là ta tự hại bản thân. Giờ nên làm sao cho phải?

Mắt thấy hai thiếu nữ hai mắt đẫm lệ thì hắn tâm loạn như ma. Không nỡ
nhìn Diễm Đình thương tâm như vậy, Ngũ Định Viễn thở dài thầm nghĩ:

“Đành vậy! Không thể để tiểu cô nương này hận ta một đời!”

Đại vương nọ cười ha hả nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.