ANH HÙNG CHÍ - Trang 1139

- Ngũ huynh nói rất đúng. Chúng ta đều là người trong võ lâm, há có thể
không chiếu cố lẫn nhau?

Dương Túc Quan tính toán một trận. Lúc này gian đồ đã hiện thân, hành
trình sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều, lập tức lắc đầu nói:

- Không được. Trước mắt không biết Giang Sung còn mai phục bao nhiêu
lộ nhân mã, chúng ta tự lo còn chưa xong, sao có thể đảm bảo cho mấy tiểu
cô nương nọ bình an?

Vi Tử Tráng nhướng mày. Lúc trước Dương Túc Quan vì giao tình trên
quan trường liền nhận lời hộ tống Cao Định về quê. Hiện lại để hai tiểu cô
nương bơ vơ như vậy, như thế thật không sảng khoái. Hắn cười hắc một
tiếng, vỗ ngực nói:

- Dương đại nhân cứ yên tâm, trên đường nếu có gì bất trắc. Ta dù có bỏ
mạng này cũng sẽ bảo vệ cho hai nha đầu bình an.

Ngũ Định Viễn cũng nói:

- Dương lang trung không cần quá lo lắng. Nơi này cách Tung Sơn Thiếu
Lâm Tự chỉ mười ngày lộ trình, nếu trên đường có chuyện không may,
chúng ta đã ở gần viện binh, có gì mà phải sợ.

Dương Túc Quan nghe hai người khăng khăng theo ý này thì không tiện
phản đối nữa, đành nói:

- Nếu hai vị có ý như vậy, chúng ta liền lên đường thôi!

Hai thiếu nữ nghe nói mọi người muốn rời đi thì chỉ ngồi trước mộ phần sư
thúc khóc rống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.